Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1668 - Chương 1668 - Lòng Dạ Từ Bi

Chương 1668 - Lòng dạ từ bi
Chương 1668 - Lòng dạ từ bi

“Ngươi có ý gì? Không giải quyết được lão thái bà kia? Không phải ngươi đã đánh nàng bị trọng thương sao??”

“Trọng thương là trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, trước đó lão thái bà này bị thương ở ngực, kết quả vừa rồi ta nhìn lại không thấy nữa, lần này ta gắng gượng lắm cũng chỉ khiến nàng chịu thiệt thòi lớn mà thôi.”

Thời gian gấp gáp, Triệu Khách không cách nào giải thích kỹ càng với Vương Ma Tử, hơn nữa hiện tại cái đầu ngươi kia đã không còn hỗn loạn giống trước đó nữa, dù giải quyết được lão thái bà kia, cái đầu người đã đoạt xác Vương Khải cũng không bỏ qua cho bọn họ.

Vương Ma Tử gãi đầu nhìn thoáng qua lỗ chó, thật ra trong lòng còn đang tính toán ngồi đây nhìn hổ đấu, nghe Triệu Khách nói như vậy, trong chốc lát đầu óc biến thành bột nhão.

Vốn tưởng đã xong chuyện, nghe xong mới biết con hàng này mẹ nó là gậy quấy phân heo, không có việc gì cũng chọc ra rắc rối lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Vương Ma Tử cũng có suy nghĩ bóp chết tên này.

Làm cả nửa ngày, ngươi chỉ ăn no rảnh rỗi chạy về nhắc nhở Vương lão thái đừng quên ngươi, lão thọ tinh ăn thạch tín, muốn chết à?”

“Bớt nói nhảm, đi theo ta!”

Triệu Khách lười nói nhảm với Vương Ma Tử nữa, lôi kéo Vương Ma Tử vội vàng chạy về phía núi rừng.

Trên đường đi, Triệu Khách vừa đi vừa nghỉ, người không biết còn tưởng hắn đang đi tìm bảo bối gì đó.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì??”

Vương Ma Tử nhìn sắc trời, phát hiện sắc trời đã không còn sớm, trên bầu trời xa xăm đã xuất hiện vệt trắng, nói rõ trời sắp sáng.

Hiện tại bọn họ còn lượn lờ trong mảnh rừng núi này, trong lòng Vương Ma Tử thấy rất lo lắng, chẳng may gặp lại bộ huyết thi kia thì làm sao bây giờ.

Lúc đang định nói chuyện, ánh mắt Triệu Khách đột nhiên khóa chặt một sườn núi ở góc đông bắc.

Chỉ thấy ở rìa rừng núi có một rừng cây, mơ hồ thấy được một chút ánh sáng nhạt, hình như là một căn nhà cũ nát.

Thấy thế, đôi mắt Triệu Khách lập tức híp lại thành một đường thẳng, vỗ vai Vương Ma Tử, đưa tay chỉ về phía trước nói: “Chúng ta tìm cái này!”

Triệu Khách nói xong cũng mặc kệ Vương Ma Tử có nhìn rõ không, lôi kéo hắn ta đi về phía trước.

Nhìn căn nhà càng ngày càng gần, còn chưa tới gần Triệu Khách đã nghe được tiếng trống da “thùng thùng”, dường như có hài tử đang khóc lóc ồn ào.

Nghe được những tiếng động này, Triệu Khách thầm gật đầu: “Không sai, cuối cùng đã tìm được!”

“Đợi chút!”

Thấy Triệu Khách muốn đi lên, Vương Ma Tử lập tức đưa tay giữ chặt Triệu Khách.

“Chúng ta chờ chút đã, trời đã sắp sáng rồi, đừng để chút nữa đi vào lại mẹ nó là nghĩa trang, cũng không thể rẽ một cái lại đi tìm cái chết chứ.”

Vương Ma Tử thật sự sợ rồi, ba lần bốn lượt bị lừa đến nghĩa trang, bây giờ hắn ta thấy nhà là sợ, sợ lại trúng thủ thuật che mắt.

“Yên tâm đi, ta đoán hiện tại Vương lão thái không có lòng dạ thanh thản để quan tâm chúng ta, đi, cùng ta vào ngó một chút!”

Sau khi Triệu Khách an ủi Vương Ma Tử một câu, lại cất bước đi đến trước cửa sân.

Dùng đá xây thành một khung cửa, bên trên là cửa gỗ, Triệu Khách đưa tay gõ cửa nhà.

Chẳng mấy chốc, chỉ nghe trong sân vang lên một tràng tiếng bước chân.

“Ai!” Cửa còn chưa mở ra, đã nghe giọng nói một nữ nhân truyền tới từ sau cửa.

“Ta tìm lão Vương!”

Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khách, sau cửa thoáng im lặng như còn đang do dự điều gì đó, một lát sau mới lặng lẽ mở cửa ra một cái khe.

Chỉ thấy một nữ nhân thò đầu ra, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Khách và Vương Ma Tử.

Nhìn nữ nhân này chỉ khoảng hai mươi, không thể nói rất dễ nhìn nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, buộc hai bím tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn là phụ nhân tầm thường.

Làn da trên khuôn mặt kia trong trắng mang theo màu xanh, dù bôi lớp phấn thật dàu cũng không che giấu được một số vằn màu xanh đen.

Sau khi mở cửa thấy Triệu Khách là một tên hòa thượng, vẻ mặt nữ nhân lập tức trở nên căng thẳng.

“Trong nhà ta không có lão Vương, các ngươi tìm nhầm chỗ rồi, đi nhanh lên!”

Nữ nhân nói xong đã “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Vương Ma Tử nhún vai nhìn Triệu Khách: “Đúng vậy, còn ầm một tiếng mũi đầy bụi, đi nhanh lên, đừng để chút nữa gặp phải cỗ huyết thi kia, hai ta đều không sống nổi.”

Vương Ma Tử một lòng muốn rời đi, bộ huyết thi xuất quỷ nhập thần kia như thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu.

Mỗi lần nhớ đến, trong lòng Vương Ma Tử lại thấy mất tự nhiên.

Trừ khi bất đắc dĩ phải đốt lá bùa mà Hồng bà bà cho mình, nếu không bây giờ hai người bọn họ gặp được huyết thi, hoàn toàn là ship đồ ăn.

Nhìn dáng vẻ của Vương Ma Tử, Triệu Khách không nhịn được lắc đầu khẽ hỏi bên tai Vương Ma Tử.

“Ngươi là một đại lão gia còn sợ cỗ huyết thi kia, vậy ngươi nói xem sao đôi mẫu tử này có thể yên tâm thoải mái ở lại chỗ này?”

“Ừm??”

Vương Ma Tử không phải đứa ngốc, ngược lại trước kia thực lực của hắn ta cũng thuộc đám người đỉnh phong trong số người đưa thư trung cấp.

Chỉ có điều, thời gian ở lại vùng đất bỏ đi đầy kỳ quái kia thật sự quá lâu, khiến hắn ta sắp quên mất mình là một người đưa thư.

Bình Luận (0)
Comment