Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1669 - Chương 1669 - Lòng Dạ Từ Bi (2)

Chương 1669 - Lòng dạ từ bi (2)
Chương 1669 - Lòng dạ từ bi (2)

Không có cái chết uy hiếp, cộng thêm cuộc sống yên bình, ngay cả phương thức tư duy cũng kém nhạy cảm xa tít tắp lúc trước.

Chỉ có thể nói, năm tháng nhân gian trôi qua phí hoài, dù là một thanh thần binh lợi khí, để một chỗ lâu ngày cũng sẽ rỉ sét.

Chỉ có điều thanh đao sắc bén Vương Ma Tử này vẫn tốt, mài giũa một chút vẫn dùng tốt.

Được Triệu Khách chỉ điểm, sau khi Vương Ma Tử ngơ ngác một lúc đã nhận ra trong này còn có điều bí ẩn.

“Ý của ngươi là??”

Vương Ma Tử nghĩ đến Triệu Khách nói tìm lão Vương, không nhịn được nhíu mày: “Không phải ngươi là…”

“Không sai, đúng đấy!”

Triệu Khách gật đầu, nói xong lại đi tới trước cửa.

Thật ra Triệu Khách biết vị nữ nhân vẫn canh giữ ở sau cửa chưa đi, đang chờ bọn họ rời đi.

Lần này Triệu Khách cũng không gõ cửa, chỉ đứng cách cánh cửa khẽ nói: “Nếu Vương Thốt trở về, ngươi nói cho hắn biết nương của hắn sắp tìm đến hắn, đã làm xong quần áo da người cho hắn.”

“Ngươi nói cái gì?”

Triệu Khách vừa nói xong lời này, nữ nhân đột nhiên kéo cửa ra, khuôn mặt vốn trắng bệch càng trở nên hung ác nham hiểm đến đáng sợ.

Nhìn sắc mặt nữ nhân xấu như vậy, cuối cùng tảng đá treo trong lòng Triệu Khách đã rơi xuống đất, dù sao rất nhiều chuyện đều là suy đoán của hắn.

Ví dụ những du hồn đó, Vương lão thái đã hận lão bà và hài tử của Vương Thốt thấu xương, vì sao không thể câu được linh hồn của các nàng.

Người đột tử không thể vào U Minh, hơn nữa còn chết thảm như vậy, bị tháo thành tám khối, sau cùng trượng phu phải gánh tội, bị phán lột da.

Đừng nói là hắn, dù đổi lại là người bình thường cũng kìm nén một ngụm oán khí.

Nhưng nghe ý của Vương lão thái, dường như sau khi biến thành lệ quỷ cũng chưa từng gặp nhi tử của mình.

Triệu Khách cũng kết hợp với ghi chép trên “Định luận nắp hòm”, to gan suy đoán huyết thi là Vương Thốt.

Vương Thốt biến thành huyết thi, lại ngại hiếu đạo không chịu báo thù, hắn ta sắp xếp cho thê nhi ở trong núi rừng, trốn tránh thật ra.

Nhưng những điều này chỉ là suy đoán của Triệu Khách, cho đến khi nữ nhân trước mặt thừa nhận, tảng đá lớn trong lòng Triệu Khách mới rơi xuống đất.

“Nói vậy, các ngươi là lão bà… Còn có nhi tử của Vương Thốt!”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua phía sau khe cửa, một hài tử đã trốn trong bóng râm, nhìn tuổi tác còn nhỏ chỉ khoảng hai ba tuổi.

Nhưng nó đói đến da bọc xương, trốn ở bên trong không dám nói lời nào, chỉ nắm chặt một cái trống da nhỏ trên tay.

“Trời đã sắp sáng, vào rồi nói!”

Nữ nhân tránh khỏi cánh cửa, mời Triệu Khách và Vương Ma Tử đi vào.

Vừa vào cửa sân, Triệu Khách không nhịn được xoa tay, nhiệt độ trong sân thấp hơn nhiệt độ bên ngoài ít nhất mười độ.

Xem ra, Vương Thốt lựa chọn nơi này không chỉ vì muốn cách xa nghĩa trang một chút, e rằng nơi này còn có huyền cơ.

Đáng tiếc hắn không có năng lực, nếu không dựa vào Hoàng kim đồng, chắc có thể phát hiện sự khác thường của nơi này từ sớm.

“Đại sư, ngài vừa nói mẫu thân Vương Thốt sắp tới?”

Lúc này thái độ của nữ nhân ôn hòa hơn trước đó rất nhiều.

Vương Ma Tử đứng bên cạnh thấy thế, trong lòng không khỏi thầm vui mừng, vào không gian khủng bố lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy lệ quỷ khách sáo với người ta như vậy.

“A di đà Phật!”

Triệu Khách chắp tay trước ngực, ngồi xếp bằng trên ghế, lặng yên thúc giục Bạch cốt quan niệm pháp, trên người tuôn ra một sợi Phật khí khiến bản thân trông càng giống một vị cao tăng.

“Đáng thương, ta biết việc nhà các ngươi, lúc đầu chuyện này không liên quan đến ta, nhưng thật sự không nỡ nhìn bi kịch lặp lại, vì vậy đến cửa nhắc nhở.”

Khóe miệng Vương Ma Tử giật giật mấy lần, chịu đựng không nói chuyện, trong lòng đã sớm bắt đầu mắng chửi, không liên quan đến ngươi? Có liên quan rất lớn với ngươi đấy.

Nhưng nữ nhân này không biết rõ ràng tình huống, thấy Triệu Khách lòng dạ từ bi lại đến cửa nhắc nhở, trong lòng cô nhi quả mẫu này không diễn tả được có cảm giác gì.

Tuy Vương Thốt sắp xếp cho bọn họ ở lại chỗ này, nhưng sau khi hắn ta biến thành huyết thi tính cách cũng trở nên cổ quái, thỉnh thoảng lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn vào, cũng không chịu vào nhà.

E rằng sợ dáng vẻ kia dọa hài tử, chỉ dám len lén đưa cho hài tử một chiếc trống da nhỏ qua khe cửa, nói hài tử rảnh rỗi lắc trống phát ra tiếng, hắn ta đứng bên ngoài nghe một chút cũng tốt.

Hiếm lắm mới tìm được người để nói chuyện, trong lúc nhất thời nữ nhân như được mở lời, khóc lóc kể lể sự uất ức của mình và hài tử.

Vương Ma Tử lại nghe say sưa ngon lành, nghe thấy nữ nhân này đã chịu rất nhiều đau khổ từ chỗ Vương lão thái, trong lòng cũng thấy bất bình thay cho nàng.

Nhưng ánh mắt Triệu Khách mất tập trung, không có chút hứng thú nào với việc nhà vớ vẩn, thỉnh thoảng lại nhìn cái trống da trên tay hài tử đứng trong góc tường.

Cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu là người quen thuộc với Triệu Khách nhìn ánh mắt của hắn sẽ biết, trong lòng con hàng này lại đang tính kế gì đó.

Nhìn nữ nhân kể khổ gần xong rồi, Triệu Khách mở miệng cắt ngang lời nói nhảm của nữ nhân, nói: “Hiện tại vị bà bà kia của ngươi có được thần thông, ta cũng không phải đối thủ, nếu ngươi để trượng phu hợp lực với ta, biết đâu còn có một con đường sống.”

Bình Luận (0)
Comment