Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1670 - Chương 1670 - Lòng Dạ Từ Bi (3)

Chương 1670 - Lòng dạ từ bi (3)
Chương 1670 - Lòng dạ từ bi (3)

Vương Ma Tử ngồi bên cạnh nghe vậy liều mạng lắc đầu nháy mắt với Triệu Khách, huyết thi này thấy hai người bọn họ, còn không tháo bọn họ thành tám khối à, hợp tác cái gì? Nằm mơ đi?

Vẻ mặt nữ nhân cũng hơi khó coi.

“E rằng không được, Vương Thốt còn chưa ra đời phụ thân đã chết, mẫu thân hắn gánh phân gánh nước tiểu nuôi hắn trưởng thành, dù chịu cực hình lột da thì hắn cũng tự gánh lấy tội lỗi này, đến chết cũng không dám nói chuyện này có liên quan với bà bà, để hắn liên thủ với đại sư đối phó bà bà, e rằng không làm được.”

Vương Thốt là đứa con có hiếu nhưng cũng là một nhi tử của nương, từ nhỏ đã bị mẫu thân khống chế trong bàn tay, lời nói của mẫu thân là không thể không theo.

Thế nhưng…

“Hừ hừ!” Triệu Khách hừ lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân, giọng nói đột nhiên trở nên âm trầm: “Là đứa con có hiếu, nhưng không phải khi đó hắn cũng tự tay giết nương hắn sao?”

“Ngươi!”

Lời nói của Triệu Khách khiến vẻ mặt nữ nhân thay đổi, thân thể đứng bật dậy, hét to: “Ngươi nói bậy!”

“Ta nói bậy? Bà bà của ngươi đột ngột chết đi, chết bất đắc kỳ tử, Vương Thốt chưa hết giận còn đặc biệt mua một cái quan tài, muốn bà bà của ngươi không được siêu sinh!”

Triệu Khách nói xong lại chuyển sang vấn đề khác, đôi mắt nhìn chằm chằm nữ nhân: “Chẳng lẽ trong chuyện này cũng có phần của ngươi?”

“Là ngươi không chịu nổi sự sỉ nhục, giết bà bà của ngươi? Như thế lại có thể giải thích được, Vương Thốt là con có hiếu, ngươi không phải!”

“Không…” Nữ nhân lùi lại một bước, tay chân luống cuống nhìn thoáng qua nhi tử đứng ngoài cửa.

Nhưng Triệu Khách lại ép hỏi càng trực tiếp hơn: “Ngươi nói xem, nếu không phải ngươi hại chết bà bà của ngươi, tại sao Vương Thốt phải giết nương hắn!”

Mỗi một câu của Triệu Khách đều như đao nhọn đâm vào trong lòng nữ nhân, từng chút một phá vỡ phòng tuyến trong lòng nàng.

Cuối cùng nữ nhân không chịu nổi, khuôn mặt tái nhợt lập tức trở nên đen nhánh, một luồng âm khí dày đặc trào ra từ trên thân thể.

“Ken két…”

Vương Ma Tử nhìn xuống đất, trong nháy mắt đã kết một lớp băng mỏng, trong lòng nặng nề: “Mụ đàn bà này là ngọn nguồn oán hận.”

“Không! Không phải ta, là mụ già kia, nàng cảm thấy hài tử của ta sinh không đủ tháng, chắc chắn không phải hài tử của Vương gia bọn họ, muốn dùng thuốc diệt chuột hại chết nhi tử ta. Sau khi Vương Thốt phát hiện đã lỡ tay đánh chết nàng, vì nàng biết cổ thuật, chúng ta lo lắng nàng quay về báo thù mới… Mới tìm Lâu lão đầu định chế một chiếc quan tài đen, hy vọng nàng vĩnh viễn không trở về!”

Nữ nhân nói một hơi, sau đó ngồi bệt trên mặt đất lớn tiếng khóc lóc.

Nàng vén tay áo của mình lên, chỉ thấy trên cánh tay dài nhỏ có lít nha lít nhít vết chắp nối, một số nơi thiếu thịt lại dùng vải bông bịt lại.

Nàng bị Vương lão thái giết chết, ngay cả xác cũng không được thu nhặt đầy đủ, dù ngày hôm sau quan phủ lập tức thu gom lại xác, nhưng có một vài miếng thịt nát của nàng đã bị chó hoang cắn nuốt, cuối cùng không tìm về được nữa.

Nhìn cảm xúc của nữ nhân đã sụp đổ, Triệu Khách híp mắt ngồi xổm xuống, cố gắng để trong lòng nữ nhân cảm giác được hai người bình đẳng.

“Đúng vậy, nhưng ngươi biết không, Vương lão thái đã biến thành lệ quỷ cũng không quên đi tìm các ngươi, bây giờ sắp đến cửa nhà, đến lúc đó phát hiện các ngươi, ta sợ ngươi còn thảm hơn lúc còn sống.”

Vương Ma Tử đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, thêm mắm thêm muối.

“Đúng đúng đúng, lão thái bà kia đã giam cầm hồn của đám người trong thôn các ngươi, ngày đêm tra tấn, không phải chiên xào cũng là hấp thịt kho tàu, mỗi ngày đổi cách để tra tấn bọn họ.”

Nghe đến đây, nữ nhân không nhịn được giật mình, cho dù đã biến thành lệ quỷ nhưng cũng không che giấu được sự sợ hãi của nàng với Vương lão thái.

Nữ nhân hoang mang lo sợ, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách bên cạnh như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, một phát túm lấy cánh tay Triệu Khách.

“Cái này… Đại sư, đại sư cứu chúng ta đi!!”

Nhìn nữ nhân này cầu xin mình, Triệu Khách lại tỏ ra khó xử, cuối cùng thở dài để một tay ở trước ngực: “A di đà Phật, cũng được, ai bảo bần tăng lòng dạ từ bi chứ.”

Triệu Khách nói xong ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vương Ma Tử đứng bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

Hắn ta thề chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như thế, không lên tiếng nhưng lại dùng khẩu ngữ nói với Triệu Khách: “Đánh rắm!”

“Ầm! Ầm!”

Trong sân, Vương Ma Tử vung cây cuốc đào hố trên mặt đất, tuy bây giờ là buổi trưa nhưng Vương Ma Tử càng đào càng lạnh, cảm giác đất đai phía dưới cứng rắn như đã đóng băng.

“Từng gặp người cay độc, chưa từng gặp người cay độc như ngươi!”

Vương Ma Tử vừa đào vừa trêu chọc Triệu Khách.

Rõ ràng là hắn tự tới, đến miệng Triệu Khách lại biến thành Vương lão thái sắp đến chỗ của hai mẫu tử này.

Nhưng điều đáng hận là, Triệu Khách sợ Vương lão thái không đến còn cố ý đào hố chôn chiếc quan tài kia xuống.

Với cái đức hạnh này còn luôn miệng nói lòng dạ từ bi, khiến Vương Ma Tử thấy tên này thật sự là lòng bàn chân sinh cước, vô cùng xấu xa.

“Bớt nói nhảm, cái này gọi là trí tuệ.”

Triệu Khách không nhịn được xua tay, hắn thì giơ dao thái trên tay lên, hung tợn chặt một đao xuống miếng thịt trên thớt.

Bình Luận (0)
Comment