Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1674 - Chương 1674 - Sáo Lộ Cũ (2)

Chương 1674 - Sáo lộ cũ (2)
Chương 1674 - Sáo lộ cũ (2)

Chỉ đào lên một cái quan tài mà thôi, không ngờ lại khiến bọn họ dính vào một câu chuyện xưa phức tạp như vậy.

Thậm chí, cho đến bây giờ bọn họ còn không biết Vương lão thái và Vương Khải bị thay thế kia là xảy ra chuyện gì.

“A di đà Phật, vết thương của thí chủ quan trọng, hãy để ta vừa chữa vừa nói đi.”

Triệu Khách chỉ chân Triệu Hưng, hai người gật đầu, chỉ thấy Triệu Khách đến gần cẩn thận xem xét vết thương của Triệu Hưng.

Thật ra vết thương này rắc rối ở chỗ có một luồng oán khí quấn quanh bên trên.

Triệu Khách không cần vận dụng Nhiếp nguyên thủ và Vô Tướng kiếm kinh, chỉ cần thôi động Phật khí trong cơ thể quét qua, xua tan oán khí trên vết thương của Triệu Hưng trước, tất nhiên chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.

Triệu Khách mượn con dao găm của Triệu Hưng, giúp hắn giải quyết máu tụ lại dùng vải băng bó một chút, việc còn lại là cho Triệu Hưng uống thuốc, chẳng mấy chốc có thể khôi phục.

Vừa chữa thương cho Triệu Hưng, Triệu Khách vừa kể đại khái tình huống cho hai người bọn họ, nhưng nhân vật của hắn ở trong câu chuyện này lại biến thành một hòa thượng vân du, muốn trừ hại cho dân.

Có Trần thổ chi ảnh chứng minh, cộng thêm Triệu Khách thể hiện ra Phật quang, thật ra trong lòng hai người Trương Hùng và Triệu Hưng đã tin bảy phần.

“Ngươi đã muốn đối phó lão thái bà kia, vì sao sau khi nàng trọng thương lại nhanh chóng rời đi.”

Trương Hùng không nhịn được mở miệng vặn hỏi Triệu Khách.

Liên quan đến việc này, Triệu Khách đã sớm có chuẩn bị, hắn dám đến chắc chắn đã chuẩn bị chu đáo.

Nhưng ngay lúc Triệu Khách muốn giải thích, chỉ nghe bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa “rầm rầm rầm”, khiến ba người đều ngạc nhiên nhìn nhau, không ai đi ra mở cửa.

“Rầm rầm rầm!”

Nhưng tiếng gõ cửa càng ngày càng vang dội, nhìn cánh cửa rung lên ầm ầm như sẽ đổ sập bất cứ lúc nào, Triệu Khách mới mở miệng hô: “Ai vậy!”

“Là ta! Mở cửa!”

Giọng nói quen thuộc lại khiến hai người Trương Hùng và Triệu Hưng ngạc nhiên.

“Hay lắm, chúng ta không đi tìm tiện nhân kia, nàng lại tự đưa đến cửa.”

Sau khi Trương Hùng ngây người một chút, lại giận đùng đùng đứng lên từ dưới đất, bước tới mở cửa ra.

Vừa mở cửa, chỉ thấy Lưu Thiến đang đứng ngoài cửa.

“Tiện nhân, ngươi mẹ nó lừa lão tử!”

Trương Hùng mắng mấy câu liền muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này Triệu Khách đứng phía sau đột nhiên kéo Trương Hùng lại.

Trương Hùng còn chưa hiểu rõ hòa thượng này muốn làm gì, đã thấy trước mặt có một bàn tay đen kịt vồ vào ngực Trương Hùng.

Móng vuốt xé ra một cái lỗ thật to ở trước ngực Trương Hùng, nếu không phải Triệu Khách kịp thời kéo lại, e rằng lần này đã mổ ngực hắn ta.

Lại nhìn lên, chỉ thấy trên người Lưu Thiến xuất hiện một luồng khói đen, khói đen cuồn cuộn như một con nhện màu đen, giọng nói già nua phát ra từ trong miệng Lưu Thiến: “Đều tập trung lại, rất tốt!”

Chỉ thấy mũi chân Lưu Thiến dựng đứng trên mặt đất, cất bước như đang bay.

“Nàng bị lão thái bà nhập xác, cẩn thận!” Triệu Khách mở miệng nhắc nhở.

Triệu Hưng nhìn lên, quả nhiên đã thấy mũi chân Lưu Thiến dựng đứng trên mặt đất, cứ như bị người ta treo lên đi, sắc mặt trở nên khó coi.

Vết thương của hắn ta còn chưa khỏi hẳn, lần này lại gặp lão thái bà này, nhưng Trương Hùng chú ý ngoại trừ Lưu Thiến, lại không thấy Vương Khải đâu, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Vương Khải không ở đây, chỉ dựa vào lão thái bà này căn bản không phải đối thủ của chúng ta.”

Bọn họ không kiêng dè Vương lão thái, mà là Vương Khải đoạt xác sống lại, tên này mới thật sự là rắc rối lớn.

Hắn ta có lực khống chế kinh khủng, cũng hiểu rất rõ năng lực của bọn họ, hoàn toàn ngược đánh bọn họ.

Nếu không có Vương Khải, chỉ dựa vào một lão thái bà này thì chưa chắc là đối thủ của bọn họ.

Nhưng Trương Hùng vừa nói xong, lại nghe thấy tiếng cười nhạo của Vương Khải truyền đến từ bên cạnh.

“Ngu ngốc, chưa từng nghe câu nói gọi là như bóng với hình à!”

Vừa nói xong, cái bóng dưới mặt đất bên cạnh vặn vẹo, cái bóng mơ hồ dần biến thành thực thể, để lộ ra bóng dáng Vương Khải.

Thấy Vương Khải, trong lòng hai người Trương Hùng và Triệu Hưng đã lạnh một nửa.

“Trương Hùng, xử lý lão thái bà kia trước!”

Triệu Hưng kêu lên một tiếng, trên người bộc phát ra hồ quang điện kinh khủng, giơ trường thương lên dốc sức buông tay đánh cược một lần.

Đã đến lúc này nói cái gì cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể liều một phen, liều mạng tìm một con đường sống.

“Ầm ầm…”

Trên đỉnh đầu có lôi vân thiểm điện, thỉnh thoảng xuất hiện một đạo sấm sét khiến tia điện trên người Triệu Khách đột nhiên bạo phát.

“Ôi chao! Liều mạng.”

Thấy Triệu Hưng biến đổi khác thường, Vương Khải bĩu môi nhìn chằm chằm Triệu Hưng, tuy ngoài miệng khinh thường nhưng ánh mắt cũng bắt đầu trở nên cẩn thận.

Dù hắn ta có thực lực thắng, nhưng đối phương lấy mạng đánh liều, cũng không thể coi thường thực lực bộc phát ra.

“Giết!”

Một tiếng giết, chỉ thấy trường thương của Triệu Hưng rời tay, một đạo sấm sét xuất hiện ở đất bằng, mũi thương nương theo hồ quang điện khủng bố đánh về phía Vương Khải.

Uy lực kinh người như thế khiến trong lòng Triệu Khách cũng cảm thấy ngạc nhiên, e rằng lực lượng này giống với Đại Tế Ti tự nhiên, cần hiến tế cái giá lớn mới tạo ra lực lượng này.

Bình Luận (0)
Comment