Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1673 - Chương 1673 - Sáo Lộ Cũ

Chương 1673 - Sáo lộ cũ
Chương 1673 - Sáo lộ cũ

“Có người!” Triệu Hưng lập tức cảnh giác, lấy ra khẩu trường thương của mình từ trong sách tem, hai con ngươi cẩn thận cảnh giác tình hình xung quanh.

Tiếng động rất yếu ớt nhưng lần theo phương hướng của tiếng động, dường như cũng cách không xa lắm.

“Có lẽ có người, chúng ta đi xem một chút.”

Triệu Hưng suy nghĩ, cảm thấy Trương Hùng nói không sai, gật đầu đi theo Trương Hùng.

Ở một bên khác, Triệu Khách và Vương Ma Tử đã sớm không chờ được nữa.

“Ngươi nói cách này thật sự được sao? Nếu không chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, nơi này luôn khiến ta cảm thấy mất tự nhiên.”

Vương Ma Tử trốn trong nước, thỉnh thoảng ngoi lên hít thở, đợi trái đợi phải cũng không thấy bóng dáng ai, chẳng trách hắn ta lại không giữ được bình tĩnh.

Triệu Khách không để ý đến hắn ta, ngón trỏ và ngón cái cầm cái trống da nhỏ, thỉnh thoảng lắc hai tiếng.

Dựa vào nhân cách Cao ngạo gia trì, tuy cảm giác của Triệu Khách không bằng lúc trước, nhưng tiếng động mỗi ngọn cây cọng cỏ xung quanh đều bị Triệu Khách chú ý chặt chẽ.

Hắn như một tên thợ săn đang ẩn nấp, lẳng lặng chờ đợi con mồi cắn câu.

Vương Ma Tử thấy Triệu Khách không nói lời nào, tiếp tục mở miệng nói: “Này, ta nói chúng ta…”

Nhưng còn chưa nói hết câu, Triệu Khách đột nhiên đạp vào đầu hắn ta, giẫm hắn ta lại chìm vào trong nước, vội vàng thu lại cái trống nhỏ trên tay vào Không gian giới chỉ, thân thể nằm rạp trong bụi cỏ.

Vương Ma Tử thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Triệu Khách đưa tay cẩn thận chỉ một bên, dùng khẩu ngữ nói: “Có người đến!”

Nhìn theo hướng tay Triệu Khách, chỉ thấy có hai bóng người lặng yên xuất hiện giữa rừng núi.

Sau khi Triệu Khách kích hoạt Tham lam, mở ra đồng tử phụ, dựa vào đồng tử phụ thấy phía trước là bóng dáng một nữ nhân.

“Là nàng!!”

Ngoài ý muốn, người đi vào tầm mắt Triệu Khách lại là Lưu Thiến.

“Rầm rầm rầm!”

Ngay lúc này, chỉ nghe cửa phòng cách đó không xa vang lên một tràng tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa trong trẻo rất chói tai trong núi rừng.

Triệu Khách và Vương Ma Tử ngạc nhiên, nhìn lên lại là hai người Trương Hùng và Triệu Hưng đi đến trước cửa.

“Hai tên này cũng đến?”

Thấy thế, Triệu Khách hơi bất ngờ, vốn tưởng hai tên này đã bị Vương lão thái xử lý, không ngờ vẫn còn sống.

Sau khi hai người gõ cửa không có kết quả, chỉ thấy Trương Hùng một quyền đập cánh cửa ra, đỡ Triệu Hưng đi vào.

Vừa đi vào cửa, hai người ngạc nhiên nhìn hình ảnh thịt nát ở trong sân, sắc mặt lập tức trở nên quái dị.

“Đi vào trước lại nói.”

Trương Hùng khẽ cắn môi, lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên phải nghĩ cách chữa vết thương cho Triệu Hưng.

Nếu không thương thế của Triệu Hưng càng ngày càng nặng, không chỉ mất lực chiến đấu còn liên lụy đến mình.

Trương Hùng nghĩ đến đây lại muốn đóng cửa phòng, nhưng vừa muốn đóng cửa đã thấy một cánh tay đưa vào từ ngoài cửa, một phát chặn lại cánh cửa.

“Hả!”

Trong lòng Trương Hùng giật mình, vô thức muốn ra tay, ngay lúc này ngoài cửa truyền đến giọng Triệu Khách: “Thí chủ không cần ra tay, bần tăng tới giúp các ngươi.”

Giọng nói rất xa lạ nhưng lúc nghe đối phương tự xưng bần tăng, trong lòng Trương Hùng khẽ động, dựa vào khe cửa nhìn vào, lại là tên hòa thượng trước đó.

“Là ngươi!”

Nhìn tên hòa thượng trước mặt, Trương Hùng cũng rất bất ngờ, mặc dù đây không phải lần đầu tiên mọi người gặp mặt, nhưng trong lòng Trương Hùng vẫn đầy đề phòng với tên hòa thượng đối diện.

“Chính là bần tăng.”

Triệu Khách chắp tay trước ngực, trên người tràn ra một luồng Phật lực nhàn nhạt khiến vẻ ngoài của Triệu Khách càng trang nghiêm bảo tướng hơn.

Trương Hùng gật đầu: “Vào rồi nói!”

Nói xong, mở cửa ra cho Triệu Khách đi vào.

Sau khi Triệu Khách bước vào cửa, chỉ thấy Triệu Hưng ngồi trên tảng đá lạnh lùng nhìn hắn, trên tay siết chặt thanh trường thương kia.

“A di đà Phật, thiện tai thiện tai, hai vị thí chủ cần gì phải hung dữ như thế, giết chết chủ nhân nơi này.”

Triệu Khách liếc nhìn những mảnh xác vụn trên đất, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.

Nếu Vương Ma Tử đứng đây nhìn vẻ mặt đau lòng nhức óc của Triệu Khách, có lẽ sẽ mắng chửi một trận.

“Không liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng vừa đến đây!”

Triệu Hưng lắc đầu, chỉ thịt nát trên đất nói: “Nhìn chất thịt đã xuất hiện thi ban, thời gian chết không ngắn mới đúng.”

“Thì ra là thế.”

Triệu Khách nói xong lại đưa mắt nhìn về phía chân Triệu Hưng.

“Thí chủ bị thương, không ngại để bần tăng chữa trị vết thương giúp ngươi.”

Triệu Hưng và Trương Hùng nhìn nhau không trả lời Triệu Khách, chỉ thấy Trương Hùng lặng yên gọi ra sách tem, lấy ra một nắm cát ném về phía Triệu Khách.

Đạo cụ đặc thù, Trần thổ chi ảnh.

Có thể khiến đồ vật trong sách tem của đối phương rơi vào trạng thái lộ ra bên ngoài trong thời gian ngắn.

Nhưng hạt cát vẩy vào người Triệu Khách lại không có sự thay đổi gì, thấy thế sự cảnh giác trong lòng Trương Hùng lập tức giảm đi rất nhiều.

Chỉ cần không phải người đưa thư, mọi chuyện đều dễ bàn lại.

Điều hai người sợ nhất hiện nay, ngoại trừ lão thái bà kia đuổi giết, càng lo lắng những người đưa thư cùng tiến vào thần bí chi địa.

Dù sao lòng người khó dò, một khi để người đưa thư khác phát hiện trạng thái hiện tại của bọn họ, chắc chắn không có kết quả tốt.

“Hòa thượng, trước đó ngươi trốn ở trong quan tài, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Triệu Hưng mở miệng dò hỏi, dù sao đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu rõ chuyện này là sao.

Bình Luận (0)
Comment