Nơi này là hầm trú ẩn bỏ hoang tối om, vốn đám người đã rất căng thẳng, Heo mập đột nhiên hắt xì cứ như tiếng sấm vang lên trong hầm trú ẩn, khiến đám người giật mình.
Thấy thế, Heo mập thật thà gãi đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Ta cũng không biết vì sao lại không nhịn được hắt xì, không biết là tên khốn nào nói xấu sau lưng ta.”
“Chắc là chủ nợ kia nhớ đến ngươi.” Ngô Á bên cạnh nhếch đôi môi đỏ tươi mỉm cười, để lộ ra răng nanh sắc bén trêu chọc Heo mập.
“Cút đi, ngươi miệng quạ đen, có thể nói chuyện tốt không, có tin bây giờ lão tử rút răng chó của ngươi không!”
Heo mập nhìn chằm chằm Ngô Á, ánh mắt hai người nhìn nhau dần trở nên không tốt.
Tuy Heo mập cố gắng che giấu thân phận, nhưng Ngô Á có huyết thống Vampire, hơn nữa cấp bậc còn không thấp, tất nhiên có thể ngửi được thi khí âm u đầy tử khí trên người Heo mập.
Heo mập cũng không có chút thiện cảm nào với Vampire Ngô Á.
Tất cả mọi người đều là người chết, ngươi làm Vampire mặc vest thì cao nhã hơn lão tử hả?
“Được được, đừng tranh chấp nữa, chỗ này không đúng lắm, chúng ta cố gắng cẩn thận một chút, nhưng ta phải nói trước nếu tìm được đồ vật thần bí hoặc là xác chết, mọi người không nên làm bừa.”
Tề Lượng nói xong, trong hai con ngươi sinh ra ánh sáng trắng, đây là Chân thực chi đồng mà Ngũ Quỷ thiết kế cho hắn ta.
Ngoại trừ Giám định thuật và Chân thực chi đồng, Ngũ Quỷ còn đặc biệt thiết kế một bộ hệ thống tem cho Tề Lượng, coi như báo đáp ơn cứu mạng của Tề Lượng.
Nhưng chỉ giới hạn với một mình Tề Lượng, về phần đội viên khác trong đoàn đội của Tề Lượng, Ngũ Quỷ cũng không thiết kế bất kỳ con tem gì cho bọn họ.
Về điểm này, Tề Lượng thấy hơi bất đắc dĩ, cũng may mình không chiếm dụng quá nhiều tài nguyên của đoàn đội, bỏ ra thêm một phần cũng không có gì lớn.
“Hừ, nể mặt đại ca dẫn đầu, ta không so đo với ngươi.”
Ngô Á khinh thường liếc Heo mập một cái, cất bước đi về phía trước.
Heo mập bĩu môi, đôi mắt nhìn chằm chằm bả vai Ngô Á, suy nghĩ nhất định phải tìm một cơ hội hút khô vận khí của tên này.
Xoa hốc mũi chua xót, Heo mập nghĩ lại lời nói của Ngô Á, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Rốt cuộc tiểu tử này đang ở đâu? Thần bí chi địa lớn như vậy, có trời mới biết làm thế nào tìm được hắn.”
Hắn ta gọi ra sách tem, nhìn thoáng qua Huyền Thưởng Bảng, chỉ thấy tên Triệu Khách đang được đặt song song với Dương Vạn Tài ở vị trí thứ nhất.
“Móa nó, sớm biết ngươi có thể gây ra chuyện lớn như vậy, lúc trước có nói thế nào lão tử cũng không đồng ý với ngươi, được rồi, không nghĩ nữa, dù sao ta cố hết sức đi tìm là được, nếu ngươi chết trên đường, ha ha, coi như chuyện này không liên quan đến ta!”
Nghĩ tới đây, đôi mắt Heo mập linh lợi đảo quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tề Lượng, nhếch miệng cười một tiếng: “Đây mới là chân mệnh thiên tử của lão Trư ta.”
Nghĩ đến đây, Heo mập không nhanh không chậm theo đội ngũ đi về phía trước.
“Sạt sạt sạt… Ôi chao!”
“Triệu Hưng!”
Trương Hùng quay đầu nhìn Triệu Hưng ngã xuống đất, đưa tay đỡ Triệu Hưng.
“Không được, chân… Chân bị thương rồi!”
Triệu Hưng xua tay, chân trái của hắn ta sưng lên thật cao, trông cổ chân như móng heo chưa được đun sôi, vết thương nứt ra còn có mùi hôi thối nồng nặc.
“Tiện nhân Lưu Thiến kia, thấy tình huống không thích hợp lại chạy trước, mẹ nó, ta đã biết con đàn bà này không đáng tin!”
Trương Hùng nhìn vết thương của Triệu Hưng, không nhịn được chửi ầm lên.
Nhìn chỗ vết thương có một luồng sương đen quấn quanh, dường như đang không ngừng ăn mòn da thịt Triệu Hưng.
Vết thương này rất khó xử lý, trực tiếp sử dụng thuốc cũng không thể làm vết thương nhanh chóng khôi phục.
Nhưng nếu có Lưu Thiến ở đây, chỉ cần một cái Thánh quang thuật đơn giản nhất có thể khiến vết thương nhanh chóng khôi phục.
Nhưng tiện nhân này lại bỏ chạy vào thời khắc mấu chốt, khiến hai người bọn họ lãng phí một con tem hiến tế.
Sau khi mắng xong, Trương Hùng thở ra một hơi, biết hiện tại không phải lúc so đo những điều này, vốn dĩ là đồng đội tạm thời, là hắn ta quá coi trọng nhân phẩm của Lưu Thiến.
“Ta cõng ngươi đi, nơi này không quá lớn, chúng ta cứ đi về phía đông, chờ đi ra ngoài sẽ tìm một chỗ nghĩ cách xử lý vết thương của ngươi.”
Trương Hùng nói xong liền đưa tay muốn cõng Triệu Hưng lên, chỉ thấy Triệu Hưng ngạc nhiên, một phát túm lấy cổ tay Trương Hùng: “Ngươi vừa nói cái gì??”
Trương Hùng: “???”
“Ta… Ta nói… Tìm một chỗ xử lý vết thương cho ngươi?”
“Không phải câu này, là câu trước đó.”
“Đi về phía đông, ta nhớ đi về phía đông có thể nhanh chóng đi ra ngoài.”
Nghe đến đây, khóe miệng Triệu Hưng giật giật, thở sâu, bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi không chú ý đến phương hướng của mặt trăng trên đỉnh đầu sao? Phương hướng hiện tại của chúng ta là phía tây.”
“Chậc!!”
Trên khuôn mặt chữ quốc đầy thô kệch của Trương Hùng không khỏi nóng lên, xuất hiện một vòng đỏ ửng, cũng may trời tối nên Triệu Hưng không chú ý tới.
Lại nhìn đỉnh núi gần đó, chỉ thấy trong núi rừng hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng không biết khi nào hai vị kia lại đuổi tới.
“Vậy cũng không có cách nào, hiện tại chỉ có thể đi tiếp, cũng không thể quay về.” Trương Hùng nói, đột nhiên bên tai nghe thấy từng tiếng trống rất nhỏ.