Thật ra Vương Ma Tử cũng rất hy vọng có thể nhanh chóng tìm thấy Hồng bà bà.
Chỉ cần tụ hợp với Hồng bà bà, coi như mình đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Đến lúc đó, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, cũng không cần lo lắng một ngày nào đó bị nàng tìm tới cửa.
Triệu Khách lôi kéo Thôi Kiến Quốc nằm rạp trên mặt đất, sau khi nghe được tiếng nói của Vương Ma Tử, xua tay ra hiệu hắn ta đừng hành động.
“Rầm rập… Ô ô ô!”
Tiếng còi xe lửa càng ngày càng gần, trong bóng tối dần hiện ra bóng dáng đầu xe lửa.
Một chiếc xe lửa dần trở nên rõ ràng trong tầm mắt ba người Triệu Khách.
Nhưng điều khiến người ta không tưởng tượng được là trên đầu tàu lại cắm một lá cờ thêu.
“Thật sự là quỷ tử!”
Vương Ma Tử ngạc nhiên, vốn tưởng lão sư phụ chịu kích thích, có khả năng chỉ nhìn thấy vong hồn quỷ tử gì đó.
Hiện tại không chỉ có quỷ thật, một chiếc xe lửa lớn như vậy chậm rãi chạy đến, lúc này bọn họ mới nhìn rõ trên đầu tàu còn trang bị hai khẩu súng máy hạng nặng.
Rất rõ ràng, điều này đã vượt qua sự hiểu biết của Vương Ma Tử với vong hồn, chưa từng nghe nói du hồn dã quỷ còn có thể nghịch súng, lái xe lửa.
“Đợi chút, bảng số xe kia… Chẳng lẽ…”
Lúc này, không biết tên Thôi Kiến Quốc bên cạnh nghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn chằm chằm bảng số xe phía dưới đầu tàu.
“Ngươi nghĩ đến điều gì?”
Triệu Khách quay đầu nhìn về phía Thôi Kiến Quốc, chỉ thấy Thôi Kiến Quốc suy nghĩ một lúc, khẽ nói: “Ta từng xem một tập hồ sơ, lúc trước quỷ tử vận binh từ đông bắc đến tiền tuyến, kết quả xe lửa vận chuyển đi được nửa đường lại biến mất không thấy.”
Thôi Kiến Quốc nói xong lại chỉ chiếc xe lửa phía trước: “Trong hồ sơ có nói, biển số chiếc xe lửa này là Liêu K2832 trấn Đông Hào.”
“Ý của ngươi là, chiếc xe lửa này đã từng chở một xe quỷ tử lại biến mất không thấy gì nữa, hiện tại xuất hiện ở đây.”
Thôi Kiến Quốc gật đầu: “Đúng, ta đang có ý này.”
Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được nhếch miệng cười, nửa chế giễu nói: “Đúng vậy, ngươi biết nhiều thật đấy.”
Nghe được lời nói của Triệu Khách, Thôi Kiến Quốc nhíu chặt lông mày nhưng không giải thích điều gì.
Lúc này, chỉ thấy tốc độ xe lửa dần chậm lại.
“Xì!” Theo tiếng phun khí vang lên, xe lửa dần dừng lại.
Trong lúc nhất thời, trong bóng tối lờ mờ, chiếc xe lửa tĩnh mịch nặng nề này dừng lại trước mặt đám người Triệu Khách.
Ánh đèn đầu xe chiếu xuống mặt đất, nhưng dường như ánh sáng chịu sự áp chế gì đó, chẳng những không chiếu sáng xung quanh, ngược lại vì ánh sáng này lại khiến xung quanh càng tối tăm hơn.
“Thế này là sao?”
Vương Ma Tử thò đầu ra, sau khi cẩn thận quan sát một lúc phát hiện hình như trên xe không có người.
Triệu Khách không nói chuyện mà đưa mắt nhìn về phía Thôi Kiến Quốc, Thôi Kiến Quốc lắc đầu, ý là mình cũng không rõ.
“Làm sao bây giờ? Có đi lên nhìn xem không?”
Vương Ma Tử nói chuyện, thật ra người đã chạy ra từ sau tảng đá, Triệu Khách không kịp mở miệng, chỉ hai ba bước đã chạy đến phía trước đầu tàu, kéo đầu tàu ra nhìn.
Chỉ thấy bên trong đầu xe không có một ai.
Điều quỷ dị hơn là, Vương Ma Tử tiện tay sờ mó bên trong xe, lại phát hiện trong xe phủ một tầng tro bụi thật dày.
Lại đá một cái lò than bay ra ngoài, Vương Ma Tử nhìn vào bên trong, không nhịn được thò đầu ra: “Này, cái xe này đã bị bỏ đi từ lâu, than đá trong lò than cũng sắp biến thành đá, các ngươi lên nhìn đi.”
Thấy thế, hai người Triệu Khách và Thôi Kiến Quốc bò dậy từ dưới đất, đi lên nhìn xem, quả nhiên đầu xe trống trải, không có cái gì.
Ngoại trừ đầu xe, Triệu Khách còn cố ý quan sát toa xe sắt tây ở phía sau.
“Soạt…”
Đưa tay kéo cửa toa xe một cái, chỉ thấy bên trong thật sự không có cái gì.
“Này, các ngươi đến đây một chút!”
Lúc này, Vương Ma Tử gọi đám người Triệu Khách đi qua.
Đi lên đầu xe, Vương Ma Tử đang chỉ một không gian ngăn cách rất nhỏ ở trên đầu xe.
Sau khi mở ra, bên trong lại đặt một cái đài radio cỡ nhỏ, mặc dù vỏ nhôm màu đen đã dính đầy tro bụi, thậm chí có vài chỗ xuất hiện hư hại.
Nhưng thiết kế tinh xảo như thế, đừng nói là trong lúc kháng chiến, dù ở thời đại của đám người Thôi Kiến Quốc, cái đài radio này cũng là hàng xa xỉ.
“Thứ thần kỳ nhất không phải cái này, các ngươi nhìn đi!”
Chỉ thấy Vương Ma Tử nói xong đã vung tay đập vào cái đài radio.
“Xì xì…”
Chỉ vỗ nhẹ một cái, trong đài radio lại phát ra tiếng tín hiệu xì xì.
“Thứ đồ chơi này vẫn dùng được!”
Vương Ma Tử cảm thấy thứ này có thể là một món đồ thần bí, đáng tiếc hiện tại bọn họ không có sách tem, nếu không bỏ vào sách tem nhìn một cái, cái gì cũng rõ ràng.
“Nhàm chán!”
Triệu Khách còn tưởng là phát hiện gì mới, nhìn cái đài radio cũ nát này, trong lòng lập tức thấy thất vọng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thôi Kiến Quốc, thân thể dựa nghiêng sang một bên: “Nói chút đi, đã đến nơi này rồi, ngươi giấu giếm nữa cũng không có ý nghĩa gì, đã muốn kéo người khác xuống nước, không ngại nói rõ ràng việc này chứ.”
Dường như Thôi Kiến Quốc không ngờ Triệu Khách lại trực tiếp như vậy, thật ra Triệu Khách không nói, Thôi Kiến Quốc cũng định nói việc của mình ra.