“Chẳng lẽ chúng ta thật sự quay lại?” Vương Ma Tử gãi đầu nhưng sau khi nam nhân nhìn thấy Thôi Kiến Quốc, ý thức đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn nhiều, hét to: “Nhanh… Chạy mau… Chạy mau… Quỷ… Quỷ tử đến!”
“???”
Thôi Kiến Quốc nhìn nam nhân thần chí mơ hồ này, tiến lên lắc bả vai của đối phương: “Lão sư phụ, ngươi nói cái gì đó? Quỷ tử cái gì??”
“Không! Chúng ta đi mau, quỷ tử Nhật Bản! Rất nhiều quỷ tử, rất nhiều quỷ tử…”
Sắc mặt nam nhân tái nhợt, trong sự sợ hãi, nói tới nói lui một chút lại thành nói năng lộn xộn.
Mặc cho Thôi Kiến Quốc muốn an ủi thế nào, nhưng nam nhân vẫn không thể yên tĩnh lại.
Thấy thế, Triệu Khách kéo Thôi Kiến Quốc một cái, vung tay tát hai cái “chát chát”.
Trong chốc lát đã đánh nam nhân đến mắt nổi đom đóm, quai hàm cũng sưng phồng lên, vẻ mặt cứng đờ ngơ ngác nguyên tại chỗ.
Triệu Khách lùi lại một bước, ra hiệu cho Thôi Kiến Quốc: “Ngươi tiếp tục đi!”
Thôi Kiến Quốc thấy thế không nhịn được gãi đầu, nói thầm: “Quả nhiên là thủ đoạn của hòa thượng, cũng không thể hiểu theo cách thông thường.”
“Lão sư phụ, ngươi hồ đồ rồi sao? Quỷ tử cái gì, quỷ tử đều bị đánh chạy, hiện tại chúng ta đều sống ngày tốt đẹp nhân dân làm chủ, quỷ tử ở đâu ra.”
Lời nói của Thôi Kiến Quốc khiến ánh mắt tan rã của nam nhân tỉnh táo hơn nhiều, nhưng không ngờ Thôi Kiến Quốc vừa nói xong, chỉ thấy nam nhân đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Thôi Kiến Quốc.
Ánh mắt vừa tỉnh táo lại lập tức trở nên bén nhọn: “Không! Ngươi lừa người, ta vừa thấy rất nhiều quỷ tử, có phải ngươi là Hán gian hay không, ta liều mạng với ngươi!”
Nam nhân nói xong đứng bật dậy từ dưới đất, Thôi Kiến Quốc cũng không ngờ còn có thể như vậy, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị nam nhân đẩy ngã nhào xuống đất, chỉ thấy nam nhân há mồm cắn mạnh về phía cổ họng Thôi Kiến Quốc.
Cũng may nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Vương Ma Tử bên cạnh đưa tay làm ra dáng cây đao, đánh ngất nam nhân này.
“Phù! Không phải hắn bị điên rồi chứ.”
Thôi Kiến Quốc thử mấy lần mới đẩy người này ra khỏi trên người mình.
Nhìn cánh tay của mình bị bóp ra dấu bầm tím, có thể thấy vừa rồi nam nhân đã dùng lực lượng như thế nào, trong lòng không nhịn được cảm thấy hoảng sợ.
Nếu không có Vương Ma Tử, vừa rồi mình bị đối phương cắn trúng cổ họng, biết đâu hôm nay đã phải chết ở chỗ này.
“Có lẽ gặp được thứ gì đó bị dọa sợ choáng váng, ha ha, lá gan thật nhỏ.”
Vương Ma Tử giúp Thôi Kiến Quốc kéo hắn ta đứng lên.
Thôi Kiến Quốc nghe vậy không nhịn được nhíu mày: “Đừng nói nhảm, trước đó ta đứng nói chuyện trời đất với hắn ở sân ga, hắn nói hắn từng là một tên binh lính đoàn bộ binh trong những năm kháng chiến, đây là lão nhân thật sự tham gia kháng chiến, có lẽ chịu chút kích thích mới có phản ứng mạnh như vậy!”
Vương Ma Tử nghe vậy, vẻ mặt hơi không nhịn được nữa, không ngờ đối phương lại là lão binh kháng chiến, nói về can đảm, người ta là người đã đi ra từ núi thây biển máu trên chiến trường, mình nói vậy cũng có phần múa rìu qua mắt thợ.
“Có phải lão binh kháng chiến hay không thì ta không biết, nhưng quỷ tử mà hắn nhắc đến có thể là thật!”
Lúc này, chỉ nghe Triệu Khách bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.
Hai người Vương Ma Tử và Thôi Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Khách ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay tìm kiếm, lại tìm ra một cái đầu đạn từ trong mặt đất.
Trên đầu đạn còn có vết máu mới ngưng kết không lâu, nói rõ vừa rồi nơi này thật sự xảy ra một trận đấu súng.
Kết hợp với việc trước đó bọn họ nghe thấy tiếng đánh nhau, không khó suy đoán vị lão sư này thật sự nhìn thấy cái gì đó.
“Ha ha, dù có quỷ tử thì sao, có lẽ cũng là ma quỷ tử, ta không tin mấy quỷ tử này còn có thể khiêu chiến với người đưa thư!”
Dường như đã bị mất mặt vì những lời nói vừa rồi, lúc này Vương Ma Tử vỗ ngực, bắt đầu khoác lác.
Triệu Khách không để ý đến hắn ta, trên thực tế hắn biết tình huống chưa chắc đã lạc quan, nhìn đầu đạn dính máu ở trên tay hiển nhiên đã có người đưa thư bị thương.
Thật ra chỉ cần động não không khó hiểu rõ, nếu đã khiến người đưa thư thực lực hung hãn bị trúng đạn, vậy thực lực của những quỷ tử này chưa chắc đã kém tới mức nào.
E rằng những thần kịch kháng Nhật mà Vương Ma Tử ảo tưởng trong đầu không hề tồn tại.
“Ông…”
Đúng vào lúc này, ở nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng còi xe lửa, chỉ thấy trong bóng tối có một ánh đèn chiếu qua sương mù mờ mịt, chiếu về phía ba người.
“Né tránh!”
Triệu Khách lăn ra khỏi chỗ cũ, đồng thời thôi động Nhiếp nguyên thủ, bàn tay lớn kéo một phát, nhanh chóng kéo Thôi Kiến Quốc ra khỏi ngọn đèn.
Phản ứng của Vương Ma Tử cũng rất nhanh chóng, một tay túm lấy lão sư phụ thoạt nhìn ít nhất cũng phải 150 cân như đang bắt một con gà, nghiêng người trốn ở phía dưới tảng đá.
Chỉ thấy ánh đèn càng ngày càng gần, còn có tiếng xe lửa ầm ầm.
“Này, không phải xe lửa đã được sửa xong rồi chứ!”
Nhìn xe lửa đi tới từ đằng xa, Vương Ma Tử không nhịn được nhíu mày, nếu xe lửa đã được sửa xong, vừa hay bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.