Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1691 - Chương 1691 - Quỷ Tử Đến! (2)

Chương 1691 - Quỷ tử đến! (2)
Chương 1691 - Quỷ tử đến! (2)

Ví dụ như, người chết là tử nữ, người thân phải đi lấy nước ở bên bờ sông hoặc bên giếng sống, phải ném xuống một khoản tiền nhỏ hoặc đốt giấy thiếc được gọi là “mua nước”, dùng nước mua được để lau người cho người chết.

Đang nói vô cùng hăng say, Vương Ma Tử bên cạnh không nhịn nổi vỗ vai Thôi Kiến Quốc: “Này, chúng ta đã gặp chuyện này, có thể đừng trò chuyện về đề tài này không? Nghe cảm giác như đang chuẩn bị hậu sự cho mình vậy.”

“Ha ha, đây đều là quy củ cũ, nghe một chút có sao đâu, chờ sau này đừng nói đến những quy củ này, e rằng muốn chôn xuống đất cũng khó khăn.”

Triệu Khách nửa đùa nửa thật phàn nàn.

Thôi Kiến Quốc gật đầu tăng nhanh tốc độ, bước lên phía trước đi song song với Triệu Khách, lời lẽ thấm thía, hiển nhiên cũng thấy lo lắng với những chuyện này trong tương lai.

“Đúng vậy, những việc này không biết chắc được, đoạn thời gian trước ta nghe nói đã có quy hoạch, ngoại trừ nghĩa trang mộ địa, sau này không cho phép để lại bia ở mộ phần, mộ bia đều phải chôn sâu ba mét, nhà ai muốn đi viếng mồ mả, e rằng chỉ có thể dựa vào trí nhớ để viếng mồ mả.”

Thôi Kiến Quốc nói những lời này lại giẫm mạnh về phía trước.

“Ừm! Đợi chút!”

Cảm giác lạnh băng dưới chân khiến Thôi Kiến Quốc dừng nói, cúi đầu nhìn, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.

“Sao thế?”

Vương Ma Tử đi theo phía sau, thấy Thôi Kiến Quốc không đi, Vương Ma Tử và Triệu Khách không nhịn được liếc nhìn.

Lúc này chỉ thấy Thôi Kiến Quốc cúi đầu, xuyên qua tầng sương mù mờ mịt dưới chân, có thế thấy mình đang giẫm lên đường ray lạnh băng.

“Đường ray xe lửa??”

Ba người nhìn xuống, trên mặt đất lại xuất hiện một đoạn đường ray, trong chốc lát ba người nhìn nhau với vẻ cổ quái.

“Chẳng lẽ… Chúng ta đi vòng quanh một vòng lớn, lại vòng về.” Vương Ma Tử không nhịn được nhớ đến việc trong nghĩa trang, cảm giác như ba người bọn họ đang đi vòng vèo.

Thôi Kiến Quốc nghe đến đây không nhịn được cau mày nói: “Không thể nào, chúng ta đi thẳng một đường về phía đông, đâu có đi đường vòng?”

“Ngươi từng nghe nói quỷ đả tường chưa? Làm không tốt, chúng ta thật sự đang đi vòng quanh.” Hiếm khi nào đầu óc Vương Ma Tử lại linh hoạt.

Hắn ta nhìn đường ray phía dưới, suy nghĩ nói: “Ngươi xe đường ray này bóng loáng, nói rõ trước đây không lâu có xe lửa từng đi qua, chẳng lẽ trong U Minh còn có xe lửa?”

Khóe miệng Thôi Kiến Quốc giật giật mấy lần: “Điều này… Có lẽ… Có lẽ có!”

Nghe Thôi Kiến Quốc nói vậy, Vương Ma Tử bĩu môi, rất khó chịu nói: “Nếu ngươi nói như vậy, vậy chẳng phải những nhà khoa học đó chết đi còn có thể đến địa phủ tiếp tục nghiên cứu, chẳng may nghiên cứu ra thứ gì đó, đặc biệt là đồ chơi ngưu bức, trực tiếp nổ xuyên qua địa phủ trở về dương gian, cùng nhau sáng tạo ra tương lai ở dương gian?”

Thôi Kiến Quốc bị lời lảm nhảm lướt gió bay trên mây của Vương Ma Tử nói cho nghẹn họng không trả lời được.

Đúng vậy, trong địa phủ không thể có xe lửa, dù có cũng không thể hoạt động.

Về điểm này, Triệu Khách có thể xác nhận vì hắn từng đi âm, rất rõ ràng đây là một thế giới suy bại như thế nào.

Dường như tất cả sinh mệnh thể, dù là kim loại cũng tử khí nặng nề, bò đầy rỉ sắt ở trong thế giới kia.

Nhìn đường ray trên mặt đất, Triệu Khách cũng không nhịn được nhíu mày.

Nếu thật sự là quỷ đả tường, vậy… Hiện tại bọn họ ở phía trước xe lửa hay đằng sau xe lửa đây??

Hoặc phải nói, rốt cuộc hiện tại bọn họ đang ở trong đường hầm hay đang ở một nơi khác.

“Nguy rồi, đừng để người khác làm hỏng vật kia, hiện tại chúng ta đang ở trong đường hầm, chẳng may xe lửa chạy lại, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Vương Ma Tử thay đổi sắc mặt vỗ đùi, ý của hắn ta là chỉ tiếng đánh nhau của đám người đưa thư trước đó, chỉ sợ có cao thủ nhanh chân tìm được.

Triệu Khách xua tay, ra hiệu Vương Ma Tử yên tâm.

“Không đâu, nếu thật sự là như thế, nơi này cũng nên khôi phục thành dáng vẻ đường hầm, hơn nữa chúng ta thật sự ở trong đường hầm sao?”

Trong lúc nhất thời, ba người đều thấy hơi đau đầu.

“Cứu… Cứu mạng…”

Đúng vào lúc này, lỗ tai Triệu Khách khẽ động, trong lúc mơ hồ nghe được có người hô lên cứu mạng.

“Có người!”

Triệu Khách nói xong quay người lại, đi theo phương hướng phát ra tiếng động, trong chốc lát trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi.

Đôi mắt Triệu Khách không nhịn được nhìn thoáng qua mặt đất, phát hiện mặt đất lại có vết máu đỏ tươi, không biết có phải là máu tươi do một người đưa thư nào đó để lại hay không.

“Ở đây!”

Vương Ma Tử tiến lên một bước, kéo một nam nhân ra từ phía sau tảng đá.

Nam nhân mặc áo chẽn, tuổi khoảng hơn năm mươi, Triệu Khách chú ý đến trên người hắn ta có rất nhiều bụi than đá, đặc biệt là trên tay có vết chai, đã sắp không nhìn ra vân tay, ngay cả eo cũng hơi còng xuống.

Nhìn không giống một người đưa thư, càng giống một tên nát rượu.

“A? Đây không phải… Sư phụ đầu tàu?” Thôi Kiến Quốc nhận ra nam nhân trước mắt.

Hắn ta quay sang giải thích với Triệu Khách: “Hắn ta là lão sư phụ ở đầu tàu, lúc ta lên xe còn trò chuyện với hắn.”

Xe lửa ở thời đại này đều là xe lửa hơi nước, còn chưa có động cơ đốt dầu diesel đâu, thường một đầu xe cần hai vị sư phụ chịu trách nhiệm đốt than đá, hiển nhiên chính là vị này.

Bình Luận (0)
Comment