Huống hồ, tuy nói có người đưa thư nhưng người đưa thư không phải đội viên tiên phong, ngược lại những người đưa thư này đều không phải đèn đã cạn dầu, chẳng may xảy ra chuyện gì, biết đâu sẽ đánh xe lửa đến úp sấp.
Giao vận mệnh của mình vào tay những người đưa thư này, là việc chỉ có đứa ngốc mới làm.
Cho dù không có Thôi Kiến Quốc, Triệu Khách và Vương Ma Tử cũng sẽ đi tìm hiểu ngọn ngành rồi lại nói.
Hơn nữa, thêm một tên trợ thủ như Thôi Kiến Quốc, cộng thêm một đôi Sư tử bạch ngọc, Vương Ma Tử còn có gì không vui.
“Đợi chút, các ngươi đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ.”
Thấy đám người Triệu Khách muốn xuống xe, mấy người đang ngồi chung với tên tóc chẻ ngôi giữa lập tức ngồi không yên.
Bọn họ không có can đảm như Thôi Kiến Quốc, cũng không có năng lực như Triệu Khách và Vương Ma Tử.
Hơn nữa, bọn họ có thể yên tĩnh ngồi đây cũng vì thân phận hòa thượng của Triệu Khách, mong Bồ Tát có thể phù hộ bọn họ một chút.
Nhưng Triệu Khách rời đi như thế, sao bọn họ có thể ngồi yên được.
“Các ngươi…”
Thôi Kiến Quốc nhíu mày, đang muốn nói chuyện đã thấy Triệu Khách đứng bên cạnh chỉ tên tóc chẻ ngôi giữa đang ngất xỉu: “Không phải ở đây có nước à, để hắn uống nhiều nước chút, không nhịn nổi lại làm một vòng nước tiểu cho các ngươi, đảm bảo những du hồn lệ quỷ này không dám đụng vào các ngươi.”
Lúc này, vẫn là nước tiểu đồng tử của tên tóc chẻ ngôi giữa đáng tin hơn.
Triệu Khách nói xong cũng không để ý đến bọn họ nữa, cùng Vương Ma Tử nhanh chân đi về phía trước.
“Đừng đi, ôi chao, các ngươi… Sao lại không đoàn kết như thế chứ! Đoàn kết là sắt thép!” Còn có thể nghe được tiếng phàn nàn của mấy người phía sau.
Đáng tiếc Triệu Khách không hề có hứng thú với đoàn kết mà bọn họ nhắc đến.
Thôi Kiến Quốc cũng biết đạo lý gặp việc khẩn cấp phải thay đổi dựa theo tình hình, nên đi theo Triệu Khách và Vương Ma Tử mở cửa xe, bước xuống xe.
Vừa mở cửa xe, Thôi Kiến Quốc không nhịn được hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy trước mặt hỗn loạn, không nhìn rõ được nơi xa, chỉ có thể nhận ra hoàn cảnh xung quanh đã không còn là đường hầm chật hẹp.
Ngược lại, cho người ta một loại cảm giác tĩnh mịch và trống trải, khiến trong lòng người ta cảm thấy rất lo lắng.
Quay đầu liếc nhìn xe lửa sau lưng, chỉ thấy cả chiếc xe lửa dừng lại ở nơi đó, nhìn qua cửa kính xe có từng ánh đèn yếu ớt, có thể thấy trong từng toa xe chật ních du hồn muôn hình muôn vẻ, từng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
Thôi Kiến Quốc thấy vậy trong lòng cũng lạnh lẽo.
“Lão Thôi, ngươi nhanh lên!” Lúc này Vương Ma Tử kêu lên một tiếng, khiến Thôi Kiến Quốc tỉnh táo lại.
“Ồ đây!”
Hắn ta loạng choạng bước đi, chỉ hai ba bước đã đi theo sau lưng Vương Ma Tử.
Thật ra, hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử có kinh nghiệm đi âm phong phú hơn Thôi Kiến Quốc, ba người vừa đi vừa cố gắng để lại một vài ký hiệu ở xung quanh.
Dù sao nơi này trống trải hư vô, ba người đi hơn mười phút đã đi được một khoảng gần bằng kích cỡ hai sân bóng, lại không hề nhìn thấy cái gì.
“Không đi nhầm phương hướng chứ!”
Vương Ma Tử nhìn phía trước lại nhìn sau lưng, trước đó bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng đánh nhau ở trên xe lửa, nhưng bây giờ đã không nghe được tiếng động gì.
“Chắc không sai, ngươi không cảm thấy càng đi vào bên trong càng lạnh sao?”
Thôi Kiến Quốc mặc khá dày nhưng thỉnh thoảng vẫn xoa hai tay, thở ra một luồng sương trắng.
Vương Ma Tử lại không có cảm giác gì với điều này, dù hắn ta không có năng lực của người đưa thư nhưng thân thể vẫn rất mạnh mẽ, hắn ta không có cảm giác gì với nóng lạnh bình thường.
Vì vậy gần như không cảm giác được sự thay đổi trong không khí.
“Chắc không sai, tiếp tục đi về phía trước đi!”
Trong đôi mắt Triệu Khách sinh ra đồng tử phụ, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, đồng tử phụ này không dễ dùng bằng những năng lực nhãn thuật như Hoàng kim đồng.
Nhưng ở nơi mờ tối thế này, ít nhất giúp Triệu Khách nhìn xa hơn đám người Vương Ma Tử một chút.
Trong mơ hồ, Triệu Khách có thể thấy phía trước có một cái bóng mờ ảo, hình như là thứ gì đó.
Thấy Triệu Khách tiếp tục đi về phía trước, Vương Ma Tử cũng không nói nhảm nữa.
“Kiến Quốc, nhà ngươi ở đâu, nghe khẩu âm của ngươi có chút giống khẩu âm người phương nam!”
Thôi Kiến Quốc ngạc nhiên, không ngờ Triệu Khách lại nói về việc nhà ngay lúc này, gật đầu: “Đúng, nhà ta ở Giang Tô.”
“Ồ, ta từng đến đó, lần đó ở lại một hộ nhà nông, không khéo nhà cách vách có tang, đội nhạc cụ gõ thổi từ sáng đến một giờ sáng, ôi chao giày vò chết mất, thậm chí không có cách nào ngủ nổi.”
Triệu Khách mở miệng phàn nàn.
Thôi Kiến Quốc ngây ra một lúc, chợt nhíu mày nói nhỏ: “Vậy ta đoán lúc đó ngươi đã ngủ rồi, bên Giang Tô chúng ta xử lý tang sự là thổi từ buổi tối đến ban ngày, kèn đồng của đội nhạc cụ gõ không thể ngừng lại.”
“Ồ! Có lẽ lúc đó ta ngủ mất.” Triệu Khách gãi cái đầu đã không còn tóc.
“Thật ra Giang Nam Giang Bắc đều có tập tục này, bỏ màn, mua nước, ống áo đủ loại, những thứ này đều không được thiếu.”
Nói đến quy củ mai táng, Thôi Kiến Quốc như được mở lời, càng nói càng kỹ càng.