Trong lúc đó, có nhiều lần hai người suýt xảy ra tai nạn xe cộ, đặc biệt là lần ở trên đường cao tốc, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt ngọn đèn lại phát huy hiệu quả.
Triệu Khách nhiều nhất chỉ gãy xương cả người, nhưng e rằng Liêu Thu sẽ gặp bà bà của hắn ta trước hắn một bước.
Dựa theo cách nói của Thôi Kiến Quốc, nếu lúc ấy thật sự phá hủy, bọn họ bị bài xích khỏi U Minh, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, đường hầm này lại được móc ra từ trong núi lớn.
Vận khí tốt để ngươi rơi vào trong khe, vận khí không tốt… Hừ hừ, rất có thể sẽ chôn mình ở trong tảng đá.
Lúc đó sẽ là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, trừ khi có năng lực hệ tự nhiên, dù là người đưa thư bị chôn ở bên trong có lẽ cũng quá sức.
Về phần người bình thường, đừng cầu Thần bái Phật, gọi Quan Âm là mẫu thân ruột cũng vô dụng.
Không bằng bày ra một tạo hình, biết đâu trong tương lai bên bất động sản khai thác, ngươi còn có thể cho người ta niềm vui bất ngờ.
Sau khi Triệu Khách giải thích, Thôi Kiến Quốc ngồi bên cạnh không nhịn được giơ ngón tay cái: “Đúng, đại sư đúng là kiến thức rộng rãi!”
“Vậy chúng ta còn ở lại nơi này làm gì, đi thôi!”
Vương Ma Tử nghe xong vỗ bàn đứng lên, nhưng vừa đứng lên, Triệu Khách đã tức giận đập mạnh gót chân vào chân của tên này.
“Hít!”
Trong chốc lát Vương Ma Tử há miệng hít thở, hắn ta đau đến mức muốn chửi đổng.
Hắn ta cúi đầu nhìn Triệu Khách, lại thấy Triệu Khách ngồi ngay ngắn ở tại chỗ, ngón trỏ và ngón cái lại xoa đi xoa lại ở dưới mặt bàn.
Vương Ma Tử lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, bọn họ không phải tấm gương đương thời, dựa vào cái gì làm việc tốn công mà không có kết quả này.
Hơn nữa, cho dù bọn họ không đi, đã có người đưa thư xuất hiện, gặp chuyện tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai mới đúng, dù bọn họ không đi chỉ chờ ở chỗ này, biết đâu chỉ tốn chút thời gian những người đưa thư kia đã làm xong việc.
Nghĩ tới đây, Vương Ma Tử híp mắt, lại bình tĩnh nhàn nhã ngồi xuống trong ánh mắt khác thường của Thôi Kiến Quốc.
“Nghe ý của ngươi việc này rất rắc rối, hai vị đức cao vọng trọng như thế, ta đi cùng… Hắc hắc.”
Chỉ thấy Vương Ma Tử áp sát vào Thôi Kiến Quốc: “Có chỗ tốt gì?”
“Chỗ tốt??”
Thôi Kiến Quốc ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Vương Ma Tử lại trực tiếp như vậy, nghiêm mặt lại muốn nổi giận.
Nhưng Triệu Khách không đợi Thôi Kiến Quốc nổi giận, đã đứng lên quát Vương Ma Tử: “Người xuất gia lòng dạ từ bi, sao ngươi lại thế tục như thế!”
“Con lừa trọc nhà ngươi là người xuất gia, lão tử không phải, lão tử còn định tìm lão bà sinh con đấy, ngoài ra chúng ta cũng đã nói trước, ngươi phải bảo vệ ta, ta không đi, ngươi cũng không được đi!”
Hai người kẻ xướng người họa, thật sự giống với câu nói kia, cấu kết với nhau làm việc xấu, ông trời tác hợp thành.
Quả nhiên thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, Thôi Kiến Quốc cũng hơi ngượng ngùng.
Hắn ta suy nghĩ một chút nói: “Hai vị đừng ồn ào, ta cũng hổ thẹn, không lý do gì lại để hai vị mạo hiểm như vậy, ta có hai miếng Sư tử ôn ngọc là bảo bối do trong nhà ta truyền thừa hộ thân, hai vị mỗi người một miếng, vừa hay có thể tạo thành tác dụng hộ thân ở trong U Minh. Hơn nữa vật kia cực âm, chắc chắn sẽ có một ít dị bảo gần đó, biết đâu chúng ta cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.”
“Vậy thì tốt, hắc hắc!”
Thấy mọi chuyện chuyển biến tốt, trên mặt Vương Ma Tử lập tức lộ ra nụ cười.
Chỉ thấy Thôi Kiến Quốc quay lại chỗ ngồi, mở hành lý ở trên đó ra.
Triệu Khách nhân cơ hội nhìn thoáng qua, quả nhiên trong hành lý là sách giáo khoa được xếp gọn gàng.
Có thể thấy Thôi Kiến Quốc rất trân trọng đống sách giáo khoa này, lúc nhấc ra còn rất cẩn thận, sợ không cẩn thận đè cong góc cạnh.
Không lâu sau, Thôi Kiến Quốc lấy ra một đôi Sư tử bạch ngọc từ trong rương.
“Đồ tốt!”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, miếng Sư tử bạch ngọc này có không lớn, chỉ có kích cỡ tương đương với món đồ chơi hạch đào dùng để vuốt ve.
Tính chất xanh ngọc mượt mà như sữa trâu, một luồng dương khí dịu nhẹ tràn ra từ trên sư tử, đúng là đồ tốt hiếm thấy.
Ở thời đại này, thật ra ham muốn của mọi người với tiền tài cũng không mạnh, đương nhiên giá trị những món đồ cổ này cũng không liên quan đến tiền tài.
Nếu đổi lại là thời hiện đại coi trọng vật chất, e rằng không có ai hào phóng lấy ra ngọc sư tử như vậy.
“Hắc hắc, vậy ta không khách sáo.” Vương Ma Tử nhận lấy ngọc sư tử, vừa cầm trên tay đã cảm giác được một luồng ấm áp ôn hòa.
Tuy không mạnh nhưng đeo ở trên người không lâu đã cảm giác được nhiệt độ cơ thể tăng lên rất nhiều.
“Hổ thẹn, hổ thẹn!”
Ngoài miệng Triệu Khách tỏ ra hổ thẹn, nhưng tay chân lưu loát đã cất sư tử vào trong ngực, nhấc chân đá vào mông Vương Ma Tử: “Nhanh, chúng ta đi thôi!”
“Đi đi!”
Vương Ma Tử lấy được chỗ tốt, miệng cười như hoa nở.
Không biết Sư tử bạch ngọc này là con tem cấp bậc gì, nhưng tự nhiên thêm được một món bảo bối, trong lòng Vương Ma Tử cảm thấy không khác gì kiếm được một trăm đồng.
Thật ra không có Thôi Kiến Quốc, hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử cũng không thể ngu ngốc ngồi trong xe cùng một đám du hồn dã quỷ.