Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1688 - Chương 1688 - Sư Tử Bạch Ngọc

Chương 1688 - Sư tử bạch ngọc
Chương 1688 - Sư tử bạch ngọc

Triệu Khách có ấn tượng rất sâu sắc với hai lần trải nghiệm này, lần đầu tiên là hắn và bà bà Liêu Thu gặp nhau, hắn còn nợ một phần ân tình.

Lần thứ hai… Nói thật, Triệu Khách có ấn tượng càng sâu sắc hơn, không phải kỹ thuật lái xe của Liêu Thu, mà là chiếc radio trên con xe Benz kia, thoạt nhìn cũng không phải là radio nghiêm chỉnh.

Nhưng lần này xe lửa lại ngoài ý muốn đi âm, điều này khiến Triệu Khách thấy hơi bất ngờ, trong lòng cũng cảm thấy tò mò.

Dù sao nơi này là thần bí chi địa, theo lý thuyết mảnh vỡ cũng là không gian khủng bố.

Không biết đi âm ở nơi đây có gì khác biệt với trong hiện thực.

Nói đi cũng phải nói lại, Triệu Khách cẩn thận quan sát nam mắt kính trước mặt một chút, tuổi tác khoảng ba mươi mấy không khác tên tóc chẻ ngôi giữa là bao.

Không thể không nói, phần lớn nam nhân ở thời đại này đều có giá trị nhan sắc rất cao, trên mặt đeo mắt kính thật dày khiến góc cạnh trên khuôn mặt gầy gò kia trở nên mềm mại mạnh mẽ, thoạt nhìn cũng có vài phần dáng vẻ học giả, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác dương cương mạnh mẽ.

Không giống với thư sinh thời cổ đại, gió thổi là ngã, cũng không giống trạch nam trong hiện thực, hoặc cao lớn vạm vỡ, hoặc gầy như que củi nhưng thống nhất là thể chất cực kém.

Nam mắt kính trước mặt lại cho người ta một cảm giác mạnh mẽ lại không mất khí chất trầm ổn.

Thật ra trước đó Triệu Khách đã chú ý đến nam mắt kính, ngay lúc nam mắt kính nhắc nhở hắn, Triệu Khách đã để ý thỉnh thoảng ánh mắt nam mắt kính sẽ nhìn tiểu cô nương trong ngực Lý Cường.

Phải biết rằng, Vương Ma Tử đã mất đi năng lực, không thể nhìn thấy tiểu nữ hài này.

Về phần tên tóc chẻ ngôi giữa, hắn ta ăn đồ cúng do tiểu nữ hài để lại nên dính phải âm khí bên trên, mới có thể nhìn thấy lão đầu sau lưng.

Còn nam mắt kính này lại phát hiện tất cả từ sớm, cho nên mới không nhịn được nhắc nhở hắn.

Thoạt nghe như đang dạy dỗ, nhưng suy nghĩ một chút có thể hiểu ra, rõ ràng đang nhắc nhở hắn không được để lộ bản thân, tránh bị chụp cái mũ quái lực loạn thần lên đầu.

Dưới bối cảnh thời đại này, cuối cùng năng lực cá nhân sẽ lộ ra sự so sánh nhỏ bé, phần lớn người có năng lực đều che giấu bản thân, không tùy tiện thể hiện ra ngoài.

“Hóa ra là đi âm, đa tạ đã nhắc nhở, không biết nên xưng hô như thế nào?”

Lúc này Triệu Khách lại thấy hứng thú với nam mắt kính hơn chút, dù sao người đưa thư đánh nhau, hắn và Vương Ma Tử đi tới cũng có đôi chút suy nghĩ xem trò vui.

Nếu thật sự xen vào, với trình độ hiện tại của hai người, có lẽ sẽ bị người ta đánh tới không tìm thấy đông nam tây bắc.

“Khách sáo, ta họ Thôi, gọi ta Thôi Kiến Quốc là được.”

“Bần tăng pháp danh Viên Chân, đây là bằng hữu của ta, Ma Tử!”

Ba người giới thiệu sơ qua một chút, dù chỉ trò chuyện bình thường ba người cũng nói rất nhỏ, đề phòng những người đằng sau nghe được.

Thì ra Thôi Kiến Quốc là một vị lão sư ở trường học, sở dĩ có chút đạo hạnh cũng là dính âm đức tổ tiên, từ thời Thuận Trị, bọn họ đã chuyên làm tang sự cho người ta.

Nhiều đời truyền thừa lại quy củ và môn đạo, đến đời hắn ta cũng kế thừa hoặc nhiều hoặc ít.

Nhưng sau này trong nhà cảm thấy không thể làm nghề này lâu được, cho nên đổi sang đọc sách, để hắn ta ra nước ngoài học hỏi mấy năm, sau khi né tránh chiến loạn lại về nước làm lão sư.

Lại nói, Thôi Kiến Quốc cũng cảm thấy mình hơi xui xẻo, bây giờ khắp nơi đều đang hô hào vận động cách mạng, cả nước đều dấy lên một trận hồng triều.

Lão sư cũng bị treo tên công khai xử lý tội lỗi, những tên làm càn làm bậy đó đập phá học đường, hắn ta là lão sư cũng dứt khoát về quê nghỉ ngơi.

Triệu Khách gật đầu, mũi chân đá mu bàn chân Vương Ma Tử ở dưới mặt bàn.

Vương Ma Tử ngầm hiểu, biết tên này không nói thật nhưng điều này cũng bình thường, dù sao ở thời đại này ai lại để lộ vốn liếng nhà mình ra ngoài.

Vương Ma Tử cũng không vặn hỏi, chỉ ra bên ngoài nói: “Vậy ngươi nói chúng ta nên làm sao bây giờ, cứ chờ đợi thế này cũng không phải cách.”

Thôi Kiến Quốc suy nghĩ, phân tích: “E rằng đường hầm này có vấn đề, trong đường hầm có thứ âm khí rất nặng gì đó, cộng thêm thời gian chúng ta tiến vào đường hầm không đúng, lúc này mới kéo xe lửa vào U Minh.”

Thôi Kiến Quốc nói xong, lại khẽ nói: “Ma Tử đại ca nói không sai, chúng ta bị nhốt ở đây cũng không phải cách, tốt nhất nghĩ cách tìm đến đồ vật âm khí cường đại kia, phá hỏng đồ vật, đến lúc đó có thể ra ngoài, nhưng tiền đề là phải mang món đồ kia lên xe lửa mới có thể phá hủy.”

“Vì sao?” Vương Ma Tử gãi đầu.

Dù sao còn chưa thấy món đồ kia ở đâu đã tạo ra tình hình lớn như vậy, mang lên xe lửa còn không dọa chết những người này sao.

Không đợi Thôi Kiến Quốc giải thích, Triệu Khách vỗ vai Vương Ma Tử.

Trong lòng hắn hiểu rõ, lần trước Liêu Thu lái xe xông vào U Minh cũng gặp vấn đề tương tự, chén đèn dầu hơi không chịu nổi tốc độ xe, dẫn đến có mấy lần xe bị U Minh bài xích về dương gian.

Bình Luận (0)
Comment