Tuy nước tiểu của hắn ta hơi khai nhưng đúng là nước tiểu đồng tử chính tông, tất nhiên những du hồn đó nhao nhao né tránh.
Thấy tên tóc chẻ ngôi giữa còn có năng lực trừ tà, vốn mất hành khách kia đã bị dọa hết hồn, ngồi ở chỗ đó không dám có chút hành động nhỏ nào, đều nhao nhao tụ tập ở bên cạnh tên tóc chẻ ngôi giữa.
Hai đại thẩm tuổi tác đã không còn nhỏ dứt khoát mỗi người một bên, ôm tên tóc chẻ ngôi giữa vào trong lòng.
Đáng thương cho tên tóc chẻ ngôi giữa xử nam, lúc này đã choáng váng rồi, nếu tỉnh lại vào lúc này chắc chắn sẽ cảm thán đây là đỉnh cao cuộc đời.
Khác với mấy hành khách trong xe, theo một tiếng gào khóc khàn khàn, chỉ thấy phụ thân của tiểu nữ hài kia đã khóc đến tan nát cõi lòng.
Đối mặt với du hồn dã quỷ đột nhiên xuất hiện, nam nhân này là người duy nhất cảm thấy may mắn, thậm chí là vui vẻ ở trong cái xe này.
Hắn ta đưa tay ôm thật chặt nữ hài vẫn luôn ở bên cạnh mình, khóc không thành tiếng nói: “Hồng Lâm! Thật sự là ngươi, ba ba… Ba ba có lỗi với ngươi… Đều là ba ba không tốt, đều là lỗi của ta!”
Hai phụ tử đã âm dương cách biệt, hoàn toàn không ngờ mình lại có thể ôm nữ nhi vào trong lòng ở chỗ này.
Mặc dù không có nhiệt độ cơ thể và hô hấp của ngày xưa, chỉ có lạnh buốt giá rét thấu xương, nhưng nam nhân vẫn ôm chặt nàng.
“Ba ba, Hồng Lâm rất ngoan, Hồng Lâm vẫn luôn ở trong ngực ngươi, nhưng ngươi không để ý đến ta.”
Dường như đến bây giờ tiểu nữ hài kia còn nhận ra hiện thực tàn khốc là mình đã chết.
Ở trong ấn tượng của nàng, mình chỉ ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại đã được ba ba ôm lên xe.
Nhưng hình như ba ba rất mệt mỏi, mặc cho bản thân gọi hắn ta như thế nào, hắn ta đều không để ý đến mình.
“Ta… Hồng Lâm…”
Dường như nam nhân cũng nhận ra điều này, sắc mặt hơi thay đổi, lặng lẽ giấu túi hành lý trong ngực ra sau lưng, không định để nữ hài nhìn thấy.
“Ba ba, vừa rồi ta đói, là thúc thúc đầu trọc kia cho ta ăn cơm, ngươi nói không được phép ăn đồ của người khác cho, nhưng ta rất đói…”
Nữ hài nói đến đoạn sau không nhịn được cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ như đang lo lắng ba ba sẽ trách mắng mình.
Nhưng nam nhân nghe vậy lại ngây ra, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Triệu Khách.
Thấy Triệu Khách đang híp mắt lại nhìn về phía nàng, nam nhân tỉnh táo lại, gật đầu nói cảm ơn Triệu Khách: “Cảm ơn đại sư, Lý Cường ta suốt đời khó quên ân tình của đại sư.”
Đối mặt với nam nhân nghiêm túc nói lời cảm ơn, Triệu Khách lại cảm thấy cả người mất tự nhiên.
Hắn cũng không nghĩ đến việc giúp đỡ Lý Cường gì đó, nhưng nhìn tiểu nữ hài lại không tự chủ được nhớ đến chuyện cũ trong quá khứ, mới cúng cơm của mình cho tiểu nữ hài.
Trong lòng hắn căn bản không nghĩ đến việc giúp đỡ gì đó.
Cho nên đối mặt với lời cảm ơn của Lý Cường, Triệu Khách rất bình thản gật đầu đáp lễ, không nói tiếp nữa.
Ngược lại Vương Ma Tử ngồi bên cạnh thấy thế không nhịn được vui vẻ, con hàng này không hề kiêng dè đám du hồn xung quanh.
Thậm chí thấy nữ quỷ bên cạnh Triệu Khách rất xinh đẹp, còn tùy tiện kéo nữ quỷ đến bên cạnh mình, ôm bả vai nữ quỷ khẽ trêu chọc: “Ha ha, đại ma đầu quấy nhiễu Quỷ thị đến loạn cả lên như ngươi cũng có lúc xấu hổ.”
Nghe thấy Vương Ma Tử trêu chọc, Triệu Khách lạnh nhạt ngước mắt lên, trong con ngươi bắn ra tia sáng lạnh: “Còn nói nhảm nữa ta sẽ đạp ngươi xuống.”
“Nói đùa, nói đùa.”
Thấy sắc mặt Triệu Khách trở nên khó coi, Vương Ma Tử lập tức xua tay, không dám tiếp tục trêu chọc nữa.
Nhưng hắn ta đột nhiên nghĩ đến nhiều du hồn trèo lên xe lửa như vậy, xe lửa còn dừng trong đường hầm không đi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt.
“Hay là chúng ta đi xem đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Ma Tử đề nghị đến toa xe phía trước xem tình hình, Triệu Khách hơi do dự, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng ca thăm thẳm, ngoại trừ tiếng ca còn có tiếng đánh nhau, hình như tiếng động càng lúc càng lớn.
Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn nhau, không hẹn cùng nghĩ đến một từ, “Người đưa thư!”
Nghe tiếng đánh nhau ở ngay vị trí phía trước không xa, nghe tiếng động ít nhất hai ba người đưa thư đang nhiệt tình đánh đấm.
“Nhưng du hồn này không phải bọn họ gọi đến chứ.” Triệu Khách dò hỏi Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử suy nghĩ một chút, lắc đầu cảm thấy không giống, “Nếu là người đưa thư triệu hoán sẽ không yếu ớt, chẳng có tác dụng gì như thế.”
Hai người nói thầm một chút, dự định đi xem xét, nhưng hai người vừa muốn đi về phía trước, đã nghe nam mắt kính ngồi ở đằng sau gọi Triệu Khách và Vương Ma Tử.
“Đại sư chờ chút!”
Nam mắt kính nghiêm mặt đi tới, ánh mắt nhìn xung quanh đầy cảnh giác, trọng điểm chú ý một đám người tên tóc chẻ ngôi giữa, khẽ nói: “Đại sư, e rằng chúng ta xông nhầm vào đường âm, hành động khác thường, không được tùy tiện hành động!”
Vương Ma Tử không hiểu xông vào đường âm là sao, nhưng trong lòng Triệu Khách lại hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Dù sao hắn đã có kinh nghiệm hai lần đi âm, một lần ở Lạc Dương, một lần là theo chân Liêu Thu, lái xe cưỡng ép xông vào U Minh.