Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1686 - Chương 1686 - Đoàn Tàu Du Hồn

Chương 1686 - Đoàn tàu du hồn
Chương 1686 - Đoàn tàu du hồn

Trên từng khuôn mặt màu nâu xanh bôi hai gò má đỏ ửng tươi đẹp, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Vương Ma Tử, khiến Vương Ma Tử cảm thấy tê cả da đầu.

Đây là tiến vào ổ quỷ?

Lúc này, Triệu Khách đạp Vương Ma Tử một cái ở dưới mặt bàn, chỉ thấy Triệu Khách dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, làm như không thấy nữ quỷ ngồi bên cạnh, khẽ nói: “Tiếp tục ăn của ngươi đi, đừng để ý đến bọn họ, một đám du hồn dã quỷ có thể mạnh hơn Vương lão thái đến mức nào.”

Vương Ma Tử suy nghĩ thấy cũng đúng, loại lệ quỷ như Vương lão thái đã được coi là rất lợi hại trong đám lệ quỷ, nhưng lợi hại hơn nữa cũng là một đoàn âm hồn.

Nếu không phải vì cái đầu người Vương Khải thần bí này, khiến mọi việc trở nên phức tạp, chỉ một Vương lão thái, hắn ta cũng cũng thể xử lý được.

Vương Ma Tử nghĩ đến đây trong chốc lát cảm thấy buồn bực, không hề nhớ đến mình không cẩn thận bị Vương lão thái kéo vào quan tài, bị cưỡng ép nhập xác.

Vương Ma Tử và Triệu Khách còn có thể bình tĩnh, nhưng những người còn lại không có cách nào bình tĩnh như hai người này.

Xung quanh nơi này tối như bưng, đổi lại bên cạnh ngươi đột nhiên thêm một người, đừng nói ở trong môi trường này, dù đổi thành ngươi đi trên con đường đêm tối như bưng, đột nhiên có một người nhảy ra bên cạnh còn chào hỏi ngươi: “Hi, nhà ta ở nghĩa địa số hai, ngươi có rảnh đến mộ phần của ta, chúng ta cùng đi sàn nhảy!”

Có lẽ ngươi cũng không chịu đựng nổi.

“Tiểu hỏa tử, ngươi ăn bánh của lão hán ta, lại không giúp ta chuyện này!”

Tên tóc chẻ ngôi giữa ngồi bệt ở trên mặt đất, nâng đầu của lão đầu ở trong lòng bàn tay, thậm chí hắn ta còn có thể cảm giác cái đầu người này trĩu nặng.

Trong chốc lát, cơ bắp cả người không nghe sai khiến kéo căng ra, dường như máu cả người đều đông cứng.

Ngay lúc tên tóc chẻ ngôi giữa sắp không nhịn được nữa, một bàn tay đưa ra một phát nắm chặt đầu của lão đầu, vung tay ném đầu xuống đất.

Chỉ nghe một giọng nói từ tính trung hậu nghiêm nghị quát lớn: “Tự nhặt đi, chết cũng đã chết rồi còn trêu đùa người sống làm gì, cảm thấy mình chết quá oan uổng?”

Lỗ tai Triệu Khách khẽ động, giọng nói này rất quen tai, quay đầu nhìn lại là nam mắt kính kia.

Mặc dù đeo mắt kính thật dày, cách ăn mặc như thư sinh nhưng lực lượng trung hậu, một tiếng quát chói tai, chỉ thấy lão đầu xua tay, thân thể không có đầu nhặt đầu của mình từ dưới đất lên.

Hắn ta cười ha hả lại ngồi xuống ghế, tiếp tục lấy ra một cái bánh bột ngô từ trong túi, cho vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt, không tiếp tục để ý tên tóc chẻ ngôi giữa nữa.

Về phần mấy tên du hồn còn lại thấy thế đều nhìn sang chỗ khác, dường như rất kiêng dè nam mắt kính này.

“Đứng lên đi.”

Nam mắt kính đưa tay cho tên tóc chẻ ngôi giữa, nhưng tên tóc chẻ ngôi giữa đứng lên mấy lần cũng không đứng vững.

Hắn ta há hốc mồm muốn nói chuyện, lại phát hiện mình há to miệng, không ngừng có từng đoàn giấy trắng bay ra từ trong miệng.

Thấy thế, nam mắt kính không nhịn được nhíu mày, chấm nước bọt trên đầu lưỡi của mình nhắm thẳng vào giữa cổ họng tên tóc chẻ ngôi giữa quệt một cái, đầu ngón tay lùi lại ba tấc làm thành niêm hoa chỉ, tiếp theo đặt vào cổ họng tên tóc chẻ ngôi giữa.

“Ọe!”

Một cục giấy lớn bị tên tóc chẻ ngôi giữa phun ra, kích cỡ to bằng nắm đấm, nếu muộn thêm chút nữa có lẽ tên tóc chẻ ngôi giữa này nhất định bị cục giấy này làm cho nghẹn chết.

“Trước đó ngươi ăn cơm cúng nhiễm âm khí, vì vậy ta khuyên ngươi đừng ăn cái bánh bột ngô kia, ngươi lại không tin!”

Nam mắt kính nói chuyện, kéo tên tóc chẻ ngôi giữa đứng lên từ dưới đất.

“Ta… Ta…” Tuy có thể thở được lại căng thẳng không nói ra lời.

Nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của tên tóc chẻ ngôi giữa, nam mắt kính vỗ vai hắn ta, nửa đùa nửa thật nói: “Thật ra ngươi cũng rất lợi hại, ngươi xem đổi thành người khác đã sớm tè ra quần, ngươi còn có thể…”

Dường như nam mắt kính đã nhắc nhở tên tóc chẻ ngôi giữa, chỉ thấy tên tóc chẻ ngôi giữa đột nhiên rùng mình, theo đó là một mùi khai tỏa ra.

Tên tóc chẻ ngôi giữa dùng thực lực diễn tả cái gì gọi là bùn nhão không thể trát tường.

Khóe miệng nam mắt kính giật một cái, vung tay đẩy tên tóc chẻ ngôi giữa ra.

Nhắc đến cũng kỳ quái, hắn ta bị đẩy ra, mấy du hồn ngồi xung quanh lại nhao nhao né tránh.

Cũng không phải những du hồn này ghét bỏ nước tiểu của tên tóc chẻ ngôi giữa này khai, mà là tên tóc chẻ ngôi giữa quá đáng thương, nhìn dáng vẻ cũng là ba mươi mấy lại là xử nam!

Đừng nói là trong hiện thực, dù ở trong đoạn năm tháng cách mạng này, ba mươi mấy tuổi còn chưa chạm vào nữ nhân thật sự không nhiều lắm.

Huống hồ khi đó vật chất và truyền tin cũng không phát triển, không có nữ nhân bên kia biển và lão sư Võ Đằng dạy bảo, cùng Ozawa, Keiko, Ai Iijima và đủ loại thanh niên chính trị phụ trợ.

Tuy là xử nam nhưng tên tóc chẻ ngôi giữa rất tội nghiệp, ngay cả tuốt ống cũng còn nguyên.

Nói một câu của nước ngoài, nếu tiến vào trong gánh hát, cô nương không những không lấy tiền còn cho hắn ta một bao lì xì đỏ.

Bình Luận (0)
Comment