Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1685 - Chương 1685 - Cơm Cúng (2)

Chương 1685 - Cơm cúng (2)
Chương 1685 - Cơm cúng (2)

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua tiểu nữ hài, phát hiện tiểu nữ hài kia trốn ở trong ngực phụ thân, đang để lộ ra đôi răng nanh đáng yêu với Triệu Khách, nghịch ngợm cười một tiếng.

Tuy trên mặt Triệu Khách vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng tâm trạng không hề vui vẻ.

Sau khi bày đồ ăn bình thường làm đồ cúng, chắc chắn cảm giác sẽ không quá tốt nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ăn phải nôn mửa.

Nhưng tiểu nữ hài này lại khác, âm khí trên người nàng rất nặng, sẽ để lại một luồng oán khí dày đặc trên đồ cũng đã nếm qua.

E rằng lúc chết đã chịu rất nhiều tra tấn, là chết oan.

Hắn cũng không phải một người đa sầu đa cảm, nhưng lúc nhìn thấy tiểu nữ hài, trong lòng luôn không nhịn được nhớ đến chuyện cũ ở trong cô nhi viện.

Hình như tên tóc chẻ ngôi giữa đằng sau cũng nôn ra hết, vẻ mặt ghét bỏ đẩy hộp cơm trên bàn ra, cảm giác đời này chưa từng ăn món khó ăn như vậy.

Sau khi nôn xong, tên tóc chẻ ngôi giữa uống một ngụm nước nóng, kéo cửa sổ ra, lại cảm thấy trong bụng ùng ục kêu to, càng đói bụng hơn.

Đúng vào lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tên tóc chẻ ngôi giữa từ sau lưng.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy một lão đầu đã cao tuổi ngồi sau lưng hắn ta, đưa cái bánh bột ngô cầm trên tay cho hắn ta.

“Tiểu hỏa tử, để bụng đói không tốt, ăn bánh đi, hương vị không được tốt nhưng là nữ nhi ta tự làm.”

“A! Ta cảm, cảm ơn đại gia.”

Nhận lấy bánh bột ngô, trên mặt tên tóc chẻ ngôi giữa lập tức lộ ra nụ cười nhưng trong lòng rất hoang mang, nói thầm: “Kỳ quái, lão đầu này ngồi sau lưng ta từ lúc nào?”

“Khụ khụ!”

Nam mắt kính ngồi bên cạnh ho nhẹ hai lần, nhìn tên tóc chẻ ngôi giữa nói: “Vừa rồi ngươi ăn đồ không sạch sẽ lại nôn nhiều như vậy, đừng ăn cái gì vội, uống nhiều nước nóng sẽ tốt hơn.”

Nhưng tên tóc chẻ ngôi giữa cũng không để ý nam mắt kính, bĩu môi một cái: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoảng.”

Nói thầm câu này lại nhìn thoáng qua cái bánh bột ngô trên tay, thấy trên bánh bột ngô còn dính chút bụi cũng không quan tâm lắm, thổi hai cái liền nhét vào trong miệng.

Nhưng vừa cắn một cái, tên tóc chẻ ngôi giữa không nhịn được nhíu chặt lông mày, không có hương vị gì, lúc ăn ở trong miệng lại có cảm giác như đang nhai giấy.

“Tiểu hỏa tử, ăn từ từ, không đủ thì chỗ ta còn có nữa.”

Lão nhân ngồi đằng sau quan tâm như vậy, tên tóc chẻ ngôi giữa cũng không tiện phun ra, hắn ta gật đầu, cứng rắn nuốt xuống cổ họng.

Lúc này ánh sáng bên ngoài đột nhiên trở nên ảm đạm, là xe lửa tiến vào đường hầm.

Có vẻ đường hầm này rất dài, tất nhiên đường hầm thời nay không tân tiến như trong hiện thực, bên trong tối om, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có mấy ngọn đèn ngói trong xe miễn cưỡng chiếu sáng bên trong toa xe, mọi người cũng không để ý đến.

Tên tóc chẻ ngôi giữa nhìn thoáng qua bên ngoài, không nhịn được rụt cổ lại, chỉ cảm thấy bên ngoài tối om luôn khiến người ta sợ hãi.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện tay nhét cái bánh bột ngô trên tay vào trong miệng.

Nhưng vừa giơ tay lên, tên tóc chẻ ngôi giữa ngạc nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, không, nói chính xác ra là nhìn chằm chằm cái bóng của mình ở trên cửa sổ.

Nhìn vào trong cái bóng, chỉ thấy thứ mà mình cầm trên tay không phải bánh bột ngô gì đó, mà là một xấp giấy trắng thật dày!

“Không phải bánh bột ngô!”

Nhìn cái bánh bột ngô còn rải chút hạt vừng ở trên tay, lại nhìn cái bóng trên mặt kính.

Tên tóc chẻ ngôi giữa nghẹn một hơi ở trong ngực, đặt tay lên quyển sách đỏ ở trước ngực, đưa bàn tay cầm bánh bột ngô lên, dùng mu bàn tay để xoa mắt.

Hắn ta lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt kính trước mắt, đã thấy ngoài cửa sổ có một khuôn mặt máu thịt be bét đang quay đầu lạnh băng nhìn hắn ta.

“Hít…”

Trong nháy mắt, một luồng hơi lạnh theo cổ họng chui vào phế phủ, lạnh từ đầu đến chân.

“Quỷ!!”

Một tiếng hét thảm vang lên, tên tóc chẻ ngôi giữa đứng bật dậy từ trên ghế, nhưng lại không chú ý giẫm trúng bãi nôn ở dưới chân khiến thân thể trượt đi, ngã mạnh xuống đất.

“Quỷ! Có ma!”

Trong tiếng hét, tên tóc chẻ ngôi giữa đột nhiên cảm giác hơi không đúng, ánh mắt nhìn xung quanh, trên trán túa ra một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống khuôn mặt.

Không biết từ lúc nào trong toa xe trống trải đã ngồi đầy người.

“Tiểu hỏa tử, ngươi không sao chứ.”

Thấy phản ứng của tên tóc chẻ ngôi giữa, lão đầu vừa cho hắn ta bánh bột ngô thò đầu ra từ chỗ người phía sau, ân cần hỏi han.

Nhưng vừa mới nói ra đã nghe được tiếng “tư tư” vù vù chói tai, xe lửa đột nhiên giảm tốc độ khiến thùng xe hơi chao đảo.

Thân thể lão đầu không vững nên hơi nghiêng về phía trước, vừa nghiêng đi đã khiến cái đầu lăn xuống từ trên cổ, rơi thẳng vào trong ngực tên tóc chẻ ngôi giữa.

“Ôi chao, thật xin lỗi, tiểu tử, làm phiền ngươi đưa đầu của ta cho ta.”

Xe đột nhiên dừng lại, lúc này Vương Ma Tử vừa ăn được một nửa đã cảm thấy đoàn tàu giảm tốc độ, vừa ngẩng đầu lên sắc mặt Vương Ma Tử đã trở nên mất tự nhiên.

Trong xe trống trải lại đầy ắp bóng người, già, trẻ, nam, nữ.

Bình Luận (0)
Comment