Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1684 - Chương 1684 - Cơm Cúng

Chương 1684 - Cơm cúng
Chương 1684 - Cơm cúng

Hiện tại là thời đại Hồng triều, hiển nhiên nghề nghiệp hòa thượng này rất không được chào đón.

Người trong buồng xe cũng không phải những người mang theo Hồng Tụ chương làm càn làm bậy, đều là người đã có tuổi.

Tuy khắp nơi đều đang hô hào khẩu hiệu phá tứ cựu, đánh quái lực loạn thần, nhưng có một vài khái niệm, một số quy củ đã sớm ăn sâu vào xương cốt của người Trung Hoa bọn họ.

Có lẽ lúc ngươi còn trẻ không quan tâm, một câu phong kiến mê tín, tập tục xấu thời đại trước kích thích ngươi sinh ra mấy phần can đảm đi sáng tạo cái mới.

Nhưng theo thời gian trôi qua, khi tuổi tác và trải nghiệm của ngươi tăng lên, sẽ biết có một vài quy cũ đã sớm ăn sâu vào trong xương cốt ngươi.

Chờ đến khi đó, ngươi nhớ tới những sự xúc động đã từng, không tránh khỏi cười thầm nói một câu tuổi trẻ ngông cuồng.

Ví dụ như vị hòa thượng trước mắt cắm thẳng đũa vào trong bát cơm, điều này cũng khiến người ta kiêng dè.

Ở trong hiện thực, ngươi đi ra ngoài tụ tập cắm đũa ở phía trên, nếu là bằng hữu, nói một câu sẽ rút ra giúp ngươi.

Nếu có trưởng bối, đảm bảo sẽ mắng ngươi máu chó đầy đầu, vì chỉ có lúc bày đồ cũng cho người chết mới có thể cắm đũa ở chính giữa, còn gọi là cơm cúng.

Hơn nữa thêm thân phận hòa thượng ở phía trước, không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Vì là toa xe sau cùng, số lượng người còn chưa đến mười người.

A, nếu cộng thêm tiểu nữ hài này và vị ở đằng sau lại vừa hay đủ mười “người”.

“Quái lực loạn thần! Cẩn thận bị bắt lại, công khai xử lý tội của ngươi!”

Nam nhân trung niên ngồi ở dãy ghế phía sau đẩy gọng kính thật dày của mình, không ngẩng đầu lên nói chuyện với Triệu Khách.

Tuy giọng điệu không được tốt, nhưng suy nghĩ kỹ thật ra đối phương cũng đang nhắc nhở hắn.

Triệu Khách ngạc nhiên, lúc này mới nhớ đến đặc điểm của thời đại này, chợt cười nói: “Bần tăng cũng không nói gì, suy nghĩ thế nào đều là ngươi tự nghĩ ra, có liên quan gì với bần tăng.”

Nam mắt kính nghe vậy không nhịn được nhíu mày, nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như từ đầu đến cuối hòa thượng này chỉ cắm đũa vào trong hộp cơn mà thôi.

Nghĩ đến đây, nam mắt kính không khỏi giãn hàng lông mày.

Nhưng nam nhân tóc chẻ ngôi giữa ngồi ở hàng ghế bên cạnh hơi không vui, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đã mua cơm còn đặt không ở đó, nếu ngươi không ăn thì đừng lãng phí lương thực.”

Vương Ma Tử thấy có người cãi nhau, liếc mắt nhìn sang, nhớ mang máng vừa rồi tên tóc chẻ ngôi giữa này cũng đi mua cơm, nhưng đến chậm một bước, đồ ăn đã bị quét sạch.

Không mua được cơm chỉ có thể chờ đợi nồi tiếp theo, nhưng đây là cơm tập thể, dù làm một nồi chỉ toàn thức ăn chay cũng phải tốn một hai tiếng, cộng thêm điều kiện của chiếc xe lửa này, có lẽ đợi đến khi làm xong một nồi này, vừa hay đến giờ cơm chiều.

Chẳng trách khó chịu ngồi ở chỗ đó.

Triệu Khách nhìn sang, chỉ trong chốc lát nói chuyện tiểu nữ hài bên cạnh đã ăn xong, tuy còn chưa động đến đồ ăn trong hộp cơm, nhưng Triệu Khách có thể nhận ra đồ ăn đã đổi mùi.

Thấy tên tóc chẻ ngôi giữa kia đầy oán khí, trong lòng Triệu Khách lại vui vẻ: “Được, vậy nhường cho thí chủ đi.”

Lúc Triệu Khách nói lời này lại đặt hộp cơm ở trước mặt đối phương.

Tên tóc chẻ ngôi giữa cũng không kiêng dè, vỗ quyển sách đỏ ở ngực mình, sau khi mặc niệm một câu khẩu hiệu đặc sắc đương thời ở trong lòng, cầm đũa nhét đồ ăn vào trong miệng.

Triệu Khách ngồi bên cạnh kéo cửa kính ra một khe hở, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt, híp mắt lẳng lặng nhìn tên tóc chẻ ngôi giữa ăn từng miếng một.

Trong lòng không nhịn được suy nghĩ, cảm giác từ sau khi hắn đóng vai hòa thượng, càng ngày càng có dáng vẻ của một tên hòa thượng.

“Ừm, chẳng lẽ là ta nhập vai quá sâu?”

Nghĩ đến đây, Triệu Khách lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ này, giả vờ giả vịt là được, hắn lục căn không tịnh, làm hòa thượng cái gì chứ.

Lại nói, thật sự xuất gia làm hòa thượng, cho dù hắn thích, lão bà nhà hắn còn không thường xuyên bắt hắn vào trong quan tài, ba ba ba nộp một đợt thuế lương thực trước.

“Ọe!”

Triệu Khách đang tập trung suy nghĩ, chỉ thấy tên tóc chẻ ngôi giữa vừa ăn mấy miếng đồ ăn đột nhiên nằm trên mặt đất nôn mửa.

Mùi vị đó… Thật cay mắt.

Trong nháy mắt, toàn bộ người trong xe đều không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tên tóc chẻ ngôi giữa.

Phụ thân của tiểu nữ hài cũng bị mùi này kích thích bừng tỉnh, ý thức mơ hồ lập tức tỉnh táo lại.

Nhưng sau khi tỉnh lại không phải nhìn tên tóc chẻ ngôi giữa, mà là vô thức đưa tay chộp vào hành lý trong lồng ngực của mình, lục lọi túi hành lý một lúc, vẻ mặt căng cứng lập tức dịu đi rất nhiều.

Hắn ta ôm chặt túi hành lý vào trong ngực, cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu mãi.

“Này, ngươi làm gì?”

Vương Ma Tử thấy thế không nhịn được khẽ hỏi Triệu Khách.

Hắn ta không nhìn thấy tiểu nữ hài, chỉ mơ hồ cảm giác được trên vị trí của tiểu nữ hài có một luồng khí tức u ám lạnh lẽo, dường như bên kia không đóng cửa kính xe.

Lúc đi ngang qua nơi đó đều cảm thấy gió lạnh thổi trên mông, lạnh đến nổi da gà.

Triệu Khách không giải thích, chỉ lắc đầu tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến qua.

Bình Luận (0)
Comment