Cuối cùng dùng sức kéo một cái, kéo đứt một sợi dây điện.
Nhưng sau khi mất đi nguồn điện, đài radio vẫn tiếp tục phát ra tiếng động.
Chỉ có điều lần này không phải tiếng hét chói tai, mà là một tràng tiếng ca nữ nhân trống rỗng u ám.
Thấy thế, Triệu Khách và Yamana Ichiro nhìn nhau, tiếng ca này không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Nhật, Triệu Khách có thể chắc chắn đây tuyệt đối không thể là tiếng Anh.
Hoặc phải nói, đây căn bản không phải tiếng người.
“Hít!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm giác trên người đặc biệt ngứa ngáy, không nói ra được rốt cuộc là chỗ nào bị ngứa, mơ hồ cảm giác như là cánh tay, nhưng đưa tay gãi lại căn bản không gãi được chỗ ngứa.
Không chỉ cánh tay, còn có bắp đùi, ngực, cổ, những nơi này đặc biệt ngứa ngáy nhưng đưa tay gãi căn bản không tìm được điểm ngứa, khiến trong lòng Triệu Khách thấy hơi phát điên.
Gãi mấy lần, Triệu Khách đột nhiên cảnh giác rút súng lục ở trong bao súng ra, nhắm thẳng vào đài radio bóp cò súng.
Nhưng ngay lúc họng súng sắp lóe ra tia lửa, Yamana Ichiro bên cạnh đột nhiên đưa tay đẩy tay hắn ra.
“Ầm!”
Sau khi đạn bắn vào trong xe lóe ra một tia lửa, chỉ nghe Yamana Ichiro giận dữ hét lên: “Ngươi điên rồi sao, cái đài radio này là vật tư quan trọng của chúng ta, cần chuyển giao cho sở nghiên cứu, tiến hành phòng chống máy nguyên hình!”
Nhưng Yamana Ichiro vừa nói xong, đã thấy Triệu Khách nhấc chân đá vào bụng Yamana Ichiro.
“Xéo đi!”
Hắn không phải Yamada, hơn nữa Triệu Khách càng không có cảm tình gì với người Nhật Bản.
Chỉ có điều năng lực không còn, tuy sức lực của một đá này không nhỏ, lại chỉ khiến Yamana Ichiro ngã cắm đầu xuống.
Hắn ta lăn sang bên cạnh, đầu va vào cánh cửa một phát, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cái đài radio này là một rắc rối, liên hệ với lời nói trước đó của Thôi Kiến Quốc, chắc trong cái đường hầm này che giấu một cái mộ lớn gì đó.
Có lẽ trong lúc vô tình đài radio đã tiếp nhận được một số tín hiệu năng lượng từ trong ngôi mộ lớn, cũng không thể nói trước được.
Không nói đến sự sống chết cửa quỷ tử trong xe, hiện tại điều quan trọng nhất với Triệu Khách là sống sót, hắn cũng không muốn chôn cùng với đám quỷ tử trong xe.
Nhưng ngay lúc Triệu Khách giơ súng lục lên, tiếng trong đài radio đột nhiên bị cắt đứt như bị rút mất nguồn điện, đèn tín hiệu bên trên đã tắt ngóm.
Không có tiếng ca quỷ dị ở trong đài radio, Triệu Khách lập tức cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy trên người cũng đã biến mất.
Tiếng động đã biến mất nhưng trong lòng Triệu Khách luôn cảm thấy không thích hợp, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy xe lửa đã tiến vào đường hầm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như bên tai hắn đã không nghe được tiếng bánh xe chuyển động nữa.
Ánh mắt nhìn thoáng qua, phát hiện hai người tài xế đang không ngừng cho thêm than đá vào trong lò, dường như không hề cảm giác được việc vừa xảy ra.
Thấy thế, Triệu Khách hơi do dự, cẩn thận đi lên phía trước vỗ vai trái của tài xế.
Chỉ thấy thân thể tài xế cứng đờ, chậm rãi quay nửa mặt lại, nhưng quay đầu nhìn lại như không nhìn thấy Triệu Khách, dứt khoát xoay cả người lại.
Lúc này, Triệu Khách mới thấy mắt trái của tên tài xế này đã biến thành một lỗ thủng huyết nhục mơ hồ, thì ra viên đạn vừa rồi va chạm với trần xe bằng sắt lại bắn xuống, không hề nghiêng lệch bắn thủng đầu hắn ta.
Nhưng đó không phải trọng điểm chú ý của Triệu Khách, mà không phải biết hai tài xế này đã biến thành người chết từ lúc nào!
“A!”
Một tiếng kêu kỳ quái vang lên, tên tài xế xoay người lại đột nhiên há miệng nhào về phía Triệu Khách, cùng lúc há miệng, Triệu Khách chú ý đến bắp thịt trên mặt hắn ta đang nhanh chóng vỡ ra.
Kéo theo đó là cơ bắp trên da thịt, vốn là một cái miệng không lớn, cứ thế biến thành một cái miệng to như chậu máu.
Đồng thời một tên tài xế khác cũng muốn đứng lên.
Nếu đổi lại là người thường, e rằng nhất định bị hình ảnh trước mắt dọa đến ngây ngốc, nhưng phản ứng của Triệu Khách lại càng nhanh chóng hơn hai tên tài xế đã biến thành xác chết.
Một chân giẫm lên bả vai một tên tài xế khác, trực tiếp đạp đầu của hắn ta vào trong nồi hơi.
Một tay khác giữ chặt hốc mắt của tên một mắt kia, ngón tay thô ráp mạnh mẽ “soạt” một tiếng cắm vào sâu trong hốc mắt, có thể cảm nhận được huyết nhục nát rữa trong hốc mắt đang bao bọc ngón tay của hắn.
Đưa tay kéo một cái, thân thể tên một mắt trước mặt nghiêng đi, bàn tay của Triệu Khách tăng tốc, đập ầm ầm cái đầu này vào cạnh góc nhô ra ở trên xe lửa.
“Ầm” một tiếng, cứ như một nửa quả dưa hấu vừa mua về bị ném xuống đất, chất lỏng đỏ trắng đan xen chảy ra theo ngón tay của Triệu Khách.
Đúng vào lúc này, đài radio vốn yên tĩnh lại một lần nữa phát ra tiếng động, nhưng lần này bên trong đài radio lại phát ra giọng nói của một nữ nhân: “Có người không? Có nghe được không!”
“Có người không, có nghe được không!”
Tiếng nói trong đài radio vẫn còn tiếp tục, nghe giọng nói là giọng một nữ nhân, Triệu Khách nghe lại thấy hơi quen tai.
Dường như trong tiếng đánh nhau của đám người đưa thư mà hắn nghe được trước đó, cũng có một tiếng ca.
“Là người đưa thư!”
Nghĩ tới đây, Triệu Khách không lập tức trả lời đài radio mà là mở cửa xe.