Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1697 - Chương 1697 - Đoàn Tàu U Linh (6)

Chương 1697 - Đoàn tàu U Linh (6)
Chương 1697 - Đoàn tàu U Linh (6)

“Vù vù…”

Cửa xe mở ra, gió lạnh chui vào theo cổ áo, cảm giác lạnh buốt khiến Triệu Khách không nhịn được rụt cổ lại, cảm giác cả người như tiến vào trong hầm băng từng chút một.

Chiếc xe lửa trước mặt còn đang chạy tốc độ cao, nhưng ánh mắt Triệu Khách nhìn ra bên ngoài lại là một mảnh bóng tối không có giới hạn.

Cúi đầu nhìn, Triệu Khách phát hiện dưới bánh xe căn bản không có đường ray, không, phải nói là không có cái gì, đen kịt một màu, cũng không nhìn thấy cái gì hết.

Thấy thế, Triệu Khách thử ném hai xác chết đằng sau xuống.

Trước tiên ném một mắt xuống, chỉ thấy xác chết một mắt bị Triệu Khách ném ra ngoài, xác chết như rơi xuống vực sâu, căn bản không tiếp xúc với mặt đất mà là rơi thẳng xuống, trong chớp mắt đã biến mất ở trong tầm mắt.

“Trống rỗng!”

Sắc mặt Triệu Khách lạnh lùng, chiếc xe lửa này hoàn toàn di chuyển ở giữa không trung, chẳng trách hắn không nghe được tiếng ầm ầm khi bánh xe nghiền ép đường ray.

Tiện tay ném cả một xác chết còn lại xuống, vì vừa nãy hắn đã ép đầu người tài xế này vào nồi hơi, lúc này cái đầu đã bị thiêu đốt.

Sau khi ném xuống lại như ném một quả cầu lửa xuống vực sâu, càng giống một con đom đóm đáng thương đang rơi xuống, dần biến mất trong lỗ đen to lớn tĩnh mịch.

“Đáng chết!”

Hiện tại nhảy xe chạy trốn chắc chắn chỉ có một con đường chết, e rằng chết đến mức đừng nghĩ để lại chút xương vụn nào.

“Alo! Có người không!”

Lúc này, trong đài radio lại phát ra tiếng gọi, nhưng lần này giọng nói đã đổi thành giọng một nam nhân, giọng nói rất xa lạ nhưng có thể nghe được sự lo lắng lộ ra trong giọng nói này.

Lần này Triệu Khách đưa tay tiếp nhận đài radio, lúc đang muốn nói chuyện, Triệu Khách suy nghĩ lại duỗi ngón tay ra đè ép cổ họng rồi mới đáp lại: “Ai đấy!”

Giọng nói khàn khàn đơn giản trực tiếp, không có bất kỳ cảm xúc gì, dường như cũng không thấy vui sướng và kích động vì nghe được giọng nói của người sống.

Đầu bên kia của đài radio lập tức yên tĩnh lại, nhưng sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi Triệu Khách lại nghe bên trong đài radio truyền đến một tràng tiếng vang, dường như bên đối phương không chỉ có một người.

“Có người… Có người sao? Ngươi là ai? Ở đâu!”

Triệu Khách còn chưa kịp đáp lời, chỉ nghe “cạch” một tiếng, hiển nhiên có người cướp lấy đài radio.

“Đệt đại gia ngươi, tiện nhân nhà ngươi, có phải muốn đánh nữa hay không!”

“Im miệng, nếu không ta sẽ ném ngươi ra khỏi xe lửa!”

Giọng nữ nhân trước đó đã kết thúc trò cười ở đầu bên kia đài radio.

Triệu Khách đã hiểu, e rằng những người này là một nhóm người đưa thư trước khi biến mất, nhưng nghe giọng điệu của bọn họ hình như cũng ở trên xe lửa.

“Chẳng lẽ một chiếc xe lửa có hai cái đài radio?”

Trong lòng Triệu Khách bắt đầu cân nhắc, hiển nhiên đáp án là không thể nào.

Nghe ý của Yamana Ichiro, loại đài radio này là máy nguyên hình cực kỳ trân quý, là vật tư quan trọng được mua về từ nước Đức.

Yamana Ichiro muốn đích thân áp tải vận chuyển vật này, còn cố ý giấu đài radio ở đầu tàu.

Hiển nhiên, cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc nguy hiểm nhất.

Một khi có tình huống gì sẽ vứt bỏ thùng xe đằng sau bất cứ lúc nào, dù chỉ kéo theo một cái đầu tàu, không tiếc từ bỏ hoàn toàn những binh lính đằng sau cũng phải an toàn đưa đài radio đi.

Thử hỏi, một chiếc đài radio quan trọng như vậy, nếu có hai chiếc sao Yamana Ichiro lại giấu đài radio ở chỗ này.

Ngay lúc Triệu Khách đang hoang mang, giọng nữ nhân trong đài radio lại truyền đến.

Không huyên thuyên nói nhảm một đống lời vô dụng giống nam nhân vừa rồi, mà chậm rãi mở miệng, cố gắng để mình nói rõ ràng từng chữ một.

“Chúng ta bị nhốt trên một chiếc xe lửa rất nhiều năm về trước, không biết ngươi là ai, có thể nói cho ta biết tình hình bên ngươi hay không, nếu ngươi là người sống!”

Một câu rất ngắn, nhưng trên cơ bản đã đưa đến rất nhiều tin tức vào một câu nói kia.

Điều này khiến Triệu Khách lặng lẽ khen ngợi nữ nhân này.

Không nên xem thường điều này.

Phải biết rằng, cho dù ở trong hiện thực, sau khi rất nhiều người gặp việc này, đầu óc sẽ chịu kích thích rất lớn.

Thậm chí có rất nhiều người, cho dù gọi điện thoại báo cảnh sát cũng chưa chắc có thể nói chuẩn xác như vậy.

Triệu Khách đã từng nhìn một bài đưa tin, một nữ nhân báo trong nhà bị cháy, sau khi báo cảnh sát đầu óc hỗn loạn tưng bừng, nói cả ba bốn phút.

Địa điểm, vị trí mồi lửa, thế lửa lớn hay nhỏ, tình huống của bản thân, không nói một chữ nào về những tin tức này.

Trước khi đối phương nói ra câu này đã trải qua việc nghĩ sâu tính kỹ, dưới tình huống không biết rõ rốt cuộc hắn là ai, cố hết sức nói rõ ràng tình huống của bản thân, lại tránh để lộ quá nhiều vấn đề của bên mình.

Đặc biệt câu nói sau cùng có ý tứ rất sâu xa.

Cái gì là người sống.

Ở trong không gian khủng bố này, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, dù có máu có thịt, nhưng ở trong mắt người đưa thư vẫn không được gọi là người.

Người sống chỉ có mỗi người đưa thư!

“Bị nhốt ở trong xe lửa? Cùng trên một đoàn tàu?”

Nghĩ tới đây, Triệu Khách đè ép giọng khẽ nói: “Các ngươi ở trên trấn Đông Hào? Vị trí kia?”

Bình Luận (0)
Comment