Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1698 - Chương 1698 - Đoàn Tàu U Linh (7)

Chương 1698 - Đoàn tàu U Linh (7)
Chương 1698 - Đoàn tàu U Linh (7)

Nghe được câu trả lời của Triệu Khách, giọng nữ nhân ở đầu bên kia đài radio phấn chấn hơn nhiều, nhưng đối phương cũng không tức đến váng đầu vì Triệu Khách không trả lời câu hỏi của mình, mà thử dò hỏi: “Có thể nói tình huống của ngươi không?”

“Không thể!”

Triệu Khách trả lời rất quyết đoán, căn bản không cho đối phương đường lùi.

Đối phương cũng không dự đoán được Triệu Khách sẽ cự tuyệt quyết đoán như vậy.

“Các ngươi không nói gì thì ta đi đây, tình huống bên ta không lạc quan lắm!”

Triệu Khách không cho đối phương quá nhiều thời gian suy nghĩ, hắn muốn hiểu rõ tình huống của những người này, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để lộ bản thân.

Mặc dù mọi người cùng trong cảnh khốn khó, cũng đừng quên một đoàn người đối phương là người đưa thư trung cấp có được thực lực siêu phàm, còn hắn chỉ là một tên phế nhân.

Chứ đừng nói đến hắn còn là thịt Đường Tăng trong mắt những người đưa thư này.

Hắn cũng không thể vì trước mặt có một con sói đuổi theo, lại đâm đầu vào trong lồng của lão hổ.

Nghe thấy Triệu Khách muốn đi, giọng nữ nhân lập tức trở nên dồn dập: “Đừng đi! Chúng ta đang ở đầu xe, có tất cả bốn người, không rõ tình huống trong xe.”

“Đầu xe?? Đầu xe trấn Đông Hào??”

Triệu Khách ngạc nhiên, không nhịn được mở miệng xác nhận một lần nữa.

Ánh mắt vô thức nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, cùng với Yamana Ichiro còn đang ngất xỉu.

“Đúng, đầu xe, một chiếc xe lửa rất lâu năm dính đầy tro bụi, nhưng chiếc xe lửa nát này lại bắt đầu chuyển động, ngươi cũng ở trên xe lửa?”

Dường như lời nói vừa rồi của Triệu Khách đã làm rối loạn tiết tấu của nữ nhân, khiến nàng nói tới nói lui lại trở nên dồn dập.

“Đầu xe trấn Đông Hào? Dính đầy tro bụi?”

Triệu Khách ngạc nhiên nhìn đầu xe trước mặt một chút, hoàn cảnh rộng thoáng như mới, không khỏi thấy đau cả đầu.

E rằng hai bên cũng không cùng một tuyến thời gian, điều này khiến tâm trạng Triệu Khách lập tức trở nên phức tạp, không biết nên khóc hay nên cười.

Hình như vấn đề bại lộ mà hắn lo lắng không tồn tại, cả hai không cùng một tuyến thời gian, dù đối phương biết thân phận của hắn thì có thể như thế nào?

Đừng nói trong số bọn họ không có người đưa thư hệ thời gian, dù có cũng không phải người đưa thư hệ thời gian có thể nhẹ nhàng xuyên qua bậc cửa thời gian để tìm kiếm hắn như Cơ Vô Tuế.

Nếu thật sự là như thế, hắn nhận thua, dứt khoát tự cắt cổ là được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại điều này có nghĩa hắn bị nhốt riêng trong một tuyến thời gian, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Cũng không biết hai người Vương Ma Tử và Thôi Kiến Quốc có ở trên tuyến thời gian này hay không.

Ngay lúc trong lòng Triệu Khách đang thấy nghi ngờ, đầu bên kia thấy Triệu Khách vẫn không nói lời nào, lập tức hơi nóng nảy.

“Này, ngươi còn ở đó không? Nói một câu đi!”

Nghe được giọng nói của đối phương, Triệu Khách suy nghĩ một lúc mới nói: “Ta cũng ở đầu xe, đầu xe trấn Đông Hào.”

Không hề nghi ngờ sau khi Triệu Khách nói xong, đầu bên kia đài radio cũng chìm vào sự yên lặng dài dằng dặc.

Triệu Khách cũng không nóng nảy, cuộc nói chuyện của đôi bên không nhiều nhưng trong mỗi một câu đều hàm chứa rất nhiều tin tức, cần phải cẩn thận suy nghĩ mới có thể tiêu hóa hết những tin tức này.

Ngay lúc Triệu Khách muốn hỏi kỹ càng tình huống ở bên bọn họ, trong đài radio đột nhiên truyền đến tiếng nhiễu sóng “xì xì” khô khốc.

“Hỏng rồi?”

Triệu Khách đột nhiên nhíu chặt lông mày, một dự cảm xấu xông lên đầu.

Ngay sau đó tiếng ca như người mà không phải người, trống rỗng quái dị lại truyền ra từ trong đài radio.

Nhưng lần này còn có thể loáng thoáng nghe được một tiếng hò hét trầm thấp trong tiếng ca: “Ta muốn ngươi chết!”

Trong nháy mắt tiếng ca vang lên, lông tơ trên người Triệu Khách dựng đứng lên như một con nhím.

Cảm giác ngứa ngáy lại gãi không tới chỗ ngứa trước đó lại một lần nữa lan ra khắp cả người hắn, nhưng lần này khác với trước đó, cảm giác ngứa lần này càng dữ dội hơn.

Dường như có thứ gì đó tiến vào trong da thịt của hắn, theo xương cốt, da thịt của hắn không ngừng chui khắp nơi, cho đến khi tiến vào khe hở xương cốt của hắn.

Loại đau khổ này cũng không phải vô cùng dữ dội, ngược lại càng giống giòi trong xương, có đau không đau, nói ngứa lại không đặc biệt ngứa.

Nhưng loại cảm giác này càng khiến người ta phát điên hơn.

“Đệt!”

Hai tay Triệu Khách siết chặt lại thành nắm đấm, đập ầm ầm ở trên ván cửa, gân xanh trên cánh tay nổi lên như con giun ở trên da thịt, là Triệu Khách đang dùng một loại nghị lực lớn lao không chế bản thân không gãi da thịt của mình.

Đôi mắt đỏ bừng đầy tơ máu đỏ tươi, thỉnh thoảng dưới mí mắt lại có cảm giác ngứa ngáy khiến Triệu Khách có một loại xúc động muốn móc tròng mắt của mình ra.

Ánh mắt nhìn về phía đài radio kia, một tay siết chặt khẩu súng lục ở trong bao súng, nhưng sau khi nắm lấy một lúc, bàn tay run rẩy yên lặng nâng khẩu súng lên.

Cứ lặp đi lặp lại giãy giụa, trong đầu xuất hiện hai giọng nói.

“Đập nó! Nhanh lên, đập thứ đồ chơi này! Ta sắp không chịu nổi!”

“Không thể đập, đập cái đài radio này, ngươi mãi mãi không tìm được cách rời khỏi nơi này, vĩnh viễn bị nhốt trong cái xe lửa này.”

Hai giọng nói điên cuồng cãi nhau ở trong đầu Triệu Khách.

Bình Luận (0)
Comment