Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1699 - Chương 1699 - Đoàn Tàu U Linh (8)

Chương 1699 - Đoàn tàu U Linh (8)
Chương 1699 - Đoàn tàu U Linh (8)

Triệu Khách nâng tay lên mấy lần, lại hạ xuống mấy lần.

Lý trí nói cho hắn biết, trước khi hắn làm rõ càng nhiều tình huống của đài radio này, hắn đập mất cái đài radio này, rất có thể sẽ chôn vùi bản thân ở đây.

Nhưng nếu không thể đập mất đài radio, hắn nên làm cái gì.

Ngay lúc Triệu Khách giãy giụa, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một thứ.

Một cái móc kéo sắt không đáng chú ý phía trên nồi hơi xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Khách.

Nhìn cái móc kéo sắt này, ánh mắt Triệu Khách sáng lên, vùng vẫy mấy lần nhảy lên, đưa tay chộp lấy cái móc kéo sắt này.

Theo hơi nước ở trong nồi hơi phun ra qua lỗ không khí trên cabin, một làn khói trắng dày đặc lập tức phun ra từ trong ống khói, theo đó là tiếng còi xe lửa nặng nề.

“Ong ong…”

Dưới tiếng còi xe lửa nặng nề, đèn tín hiệu trên đài radio dồn dập lóe lên, dường như bị tiếng còi xe quấy nhiễu, tiếng ca trống rỗng u ám vừa rồi cũng trở nên đứt quãng theo.

Trong lòng Triệu Khách hơi khựng lại, tuy trên người vẫn còn ngứa ngáy nhưng so sáng với trạng thái khiến người ta không thể nhịn được trước đó, không biết đã dễ chịu hơn bao nhiêu lần.

Sau khi liên tục kéo mấy lần, tiếng ca trong đài radio đã suy yếu đi rất nhiều nhưng cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này.

Suy nghĩ một chút, Triệu Khách dự định tạm thời rời khỏi đầu xe, nhìn phía sau.

Thứ nhất, hy vọng có thể tìm được Vương Ma Tử và Thôi Kiến Quốc.

Thứ hai, Triệu Khách muốn tìm một ít thức ăn.

Ít nhất trước khi phá giải bí mật đài radio, hắn nhất định phải tìm được một ít thức ăn, cũng không thể bị nhốt ở chỗ này đến mức chết đói.

Nhưng trước khi rời đi, Triệu Khách nhìn thoáng qua Yamana Ichiro, có lẽ trước đó con hàng này bị Triệu Khách đẩy ngã, đầu đập quá mạnh nên bây giờ vẫn đang hôn mê sâu.

Cũng vì họa được phục, vì hôn mê quá sâu nên tiếng ca vừa rồi không tạo ra quá nhiều ảnh hướng cho hắn ta.

Nhìn Yamana Ichiro vẫn đang hôn mê, Triệu Khách dần nhíu chặt lông mày, hắn không được coi là một thanh niên yêu nước nhưng điều này không có nghĩa sẽ có bất kỳ thiện cảm gì với quỷ tử xâm lược nhà của mình.

Đổi lại là lúc trước, Triệu Khách sẽ làm thịt con hàng này trước lại nói.

Nhưng nhớ đến ba người đã nghe được di ngôn của Yamana Ichiro này trong đài radio, có lẽ chuyện này có sự liên quan rất lớn với tên này.

Cũng vì nguyên nhân này, Triệu Khách mới để hắn ta sống đến bây giờ, để lại một mình Yamana Ichiro ở đây, Triệu Khách nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đáng tin.

Chẳng may con hàng này tỉnh lại không chịu được tiếng ca quỷ dị trong đài radio, đập đài radio thì làm sao bây giờ?

Hoặc là, hắn ta dứt khoát tháo bỏ thùng xe phía sau, một mình mang theo đầu tàu đi về phía trước.

Triệu Khách tin tưởng, Yamana Ichiro tuyệt đối làm được chuyện như vậy, để lại một biến số lớn như vậy ở chỗ này tuyệt đối là một quyết định sai lầm.

Nhưng Triệu Khách cảm thấy trước khi làm rõ mọi chuyện, ít nhất phải giữ lại mạng chó của tên này.

Suy nghĩ một lúc, Triệu Khách dứt khoát tìm một sợi dây thừng, dự định trói Yamana Ichiro lại trước rồi nói.

Không biết có phải thân thể hiện tại của hắn cũng chính là Yamada đặc biệt có thiên phú trên nghệ thuật trói hay không, lúc Triệu Khách cầm lấy dây thừng lại trong lòng sáng tỏ, thuần thục quấn dây thừng lên cổ Yamana Ichiro.

Chuyện còn lại gần như không cần Triệu Khách tận lực khống chế, đôi tay này đã thuần thục dùng dây thừng trói chặt Yamana Ichiro.

Dây thừng chia đôi từ giữa quấn quanh phần cổ, lúc rủ xuống từ hai bên ngực, theo thứ tự tạo thành nút buộc tương ứng với những vị trí xương quai xanh, giữa ngực, dưới bụng và xương mu.

Sau đó siết chặt từ dưới hông, đi lên dọc theo cột sống ở sau lưng.

Lúc đầu Triệu Khách không cảm giác gì, nhưng chờ sau khi làm xong các nút buộc, dùng sức kéo một phát, hắn giật mình nhìn Yamana Ichiro trước mặt.

Một bức tranh mang theo phong cách đặc sản Nhật Bản vô cùng nồng nặc, đồng thời trong đầu Triệu Khách không nhịn nhớ được tên của cách buộc dây thừng này.

Ừ, một cái tên rất hình tượng, buộc mai rùa.

“Ha ha, ngươi ở lại chỗ này hưởng thụ thật tốt đi!”

Sau khi Triệu Khách xác định đã buộc kỹ dây thừng, đứng lên, kéo cửa toa xe lửa ra.

Trước khi đi, Triệu Khách không quên thuận tay cầm lấy thiết chùy bên cạnh, sau khi ước lượng mấy lần, mặc dù không tiện tay như huyết chùy nhưng đủ nặng.

Theo cơn gió lạnh thổi đến, vốn đầu óc Triệu Khách vô cùng hỗn loạn, trong lòng điên cuồng vì cảm giác ngứa ngáy vừa rồi lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Sau khi thật sự tỉnh táo lại, trong lòng Triệu Khách lại cảm thấy may mắn.

May mắn lý trí của hắn đã áp chế sự xúc động muốn đập hỏng đài radio.

Triệu Khách thở sâu, nhìn thoáng qua vực sâu dưới chân, đưa tay nắm lấy lan can bên cạnh, bò qua toa xe ở phía sau.

Một toa xe phía sau đầu xe thường chuyên chở nhiên liệu than đá cung cấp cho chuyến xe lửa này.

Sau khi Triệu Khách leo lên nhìn, một đoàn xe lửa này như một con rết lơ lửng giữa mảnh không trung mờ tối, dọc theo đường đi căn bản không có đường ray, cũng không biết đang chạy đến hướng nào.

Tuy thân thể không phải của hắn, vừa hay bản thân Yamada lại là một võ phu, tố chất thân thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy leo lên leo xuống cũng không quá cố sức.

Bình Luận (0)
Comment