La Thanh hơi ngạc nhiên, trong lòng không nhịn được nở nụ cười khổ, xem ra thân thể của mình thật sự kém, nơi này lạnh như vậy sao lại có gió nóng?
“Không đúng, sao gió lại nóng như thế!”
Lúc này, Tống Hằng bên cạnh đột nhiên cảnh giác, khiến La Thanh nhận ra cảm giác của mình không sai, là gió nóng.
“Mau nhìn!”
Cổ Cách Lặc đột nhiên bò dậy từ dưới đất, cởi xuống mặt nạ bông vải quấn trên mặt mình, để lộ ra khuôn mặt đen kịt.
Đôi mắt sáng ngời nhìn tình cảnh trước mặt, trong nháy mắt như có một dòng điện đánh trúng hắn ta, khiến đồng tử của Cổ Cách Lặc co rụt lại, hai chân run rẩy dữ dội.
Không chỉ hắn ta, Tống Hằng và La Thanh bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Phía trước có một sợi sóng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những nơi đi qua lập tức hòa tan tuyết lớn thật dày, bùn đất màu đen lộ ra lại sinh ra mầm xanh với tốc độ mà mắt thường nhìn được.
“Thiên thần!”
Cổ Cách Lặc đột nhiên nằm sấp trên mặt đất, lúc này sóng nhiệt đánh tới khiến bọn họ cảm nhận được sự nóng bỏng khi tiến vào mùa hè.
Ba người mặc áo da thật dày, thậm chí cảm thấy cả người nóng bỏng muốn đổ mồ hôi.
Nhưng Cổ Cách Lặc đang nằm sấp trên mặt đất vẫn không nhịn được run lên, dùng tiếng Tạng mà hai người Tống Hằng và La Thanh không nghe hiểu, niệm tụng một đoạn kinh văn líu lưỡi.
“Đại sư huynh, chúng ta gặp ảo giác à?”
La Thanh nói lời này không khỏi cúi đầu xuống, dưới chân vốn đã lộ ra bùn đất màu đen, bây giờ lại sinh ra một loại thực vật xanh như rêu xanh thật dày.
Giẫm chân lên như là giẫm lên một tấm chăn lông thật dày.
Tống Hằng không nói chuyện, vì hắn ta không biết phải hình dung hình ảnh trước mặt như thế nào, hoàn toàn lật đổ sự nhận biết của hắn ta.
Rõ ràng là núi tuyết không cho người lạ bước vào, sao đột nhiên biến thành một thung lũng màu xanh.
Nhìn bên kia có dòng nước nhỏ róc rách, dòng suối trong veo chảy xuống theo hẻm núi.
Tống Hằng đột nhiên nhận ra thế giới này không phải như sự nhận biết của hắn ta, ít nhất hình ảnh trước mắt đã không thể dùng khoa học để giải thích.
Một loại động vật giống mèo không biết nhảy ra từ chỗ nào, nhìn kỹ tên này lại có hình thể lớn hơn con mèo rất nhiều.
Thân thể to khỏe, đuôi rất ngắn, còn không bằng một phần tư thân thể, trên lỗ tai mọc ra một đám lông màu đen, khéo léo vững vàng hạ xuống một tảng đá xanh lớn, đây là một con linh miêu hoang dã.
Dường như nó không có hứng thú với ba người Tống Hằng, liếm láp móng vuốt hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không thấy.
Tống Hằng ngẩng đầu quan sát xung quanh, lo lắng còn xuất hiện động vật hoang dã gì đó, dù sao động vật hoang dã sống ở nơi cực đoan thế này thường không phải loại hiền lành gì.
Đang đứng xem, không biết Tống Hằng thấy cái gì đột nhiên híp mắt lại.
Phía trên hẻm núi là nơi gió nóng thổi tới, ba mặt núi tuyết quay xung quanh hẻm núi lại tỏa ra ánh sáng óng ánh như là tấm gương trong suốt lóe sáng.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, ánh huỳnh quang trên ba mặt núi tuyết càng ngày càng mạnh.
Tống Hằng chậm rãi tháo găng tay của hắn ta xuống, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi không khí còn đang không ngừng lên cao.
Mặc dù không cách nào giải thích hình ảnh trước mắt, nhưng trong lòng Tống Hằng như chặn ngang một tảng đá lớn khiến hắn ta sắp không thể thở nổi.
Khí tức ngột ngạt khiến Tống Hằng cảm thấy đầu vang lên ong ong, hắn ta căn bản không có cách nào tiếp tục suy nghĩ, suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Không đúng! Nhanh! Đi mau, rời khỏi rơi này!”
Tống Hằng đưa tay kéo La Thanh, lắc lư La Thanh thật mạnh để La Thanh nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Nhưng…”
La Thanh há hốc mồm hoàn toàn không biết mình muốn làm gì, hắn ta chỉ cảm thấy trong lỗ tai thỉnh thoảng phát ra từng tiếng vù vù.
Tiếng động không lớn cũng không chói tai, nhưng nghe một lúc khiến La Thanh có một cảm giác không diễn tả được, tóm lại vẫn muốn nghe tiếp.
“Ba!”
Còn chưa chờ La Thanh hiểu Đại sư huynh muốn làm gì, Tống Hằng đã tát một cái khiến La Thanh không nhịn được cảm thấy da mặt nóng bỏng gai đau.
Trong hai con ngươi chỉ thấy khuôn mặt Đại sư huynh đỏ rần, trên trán lồi lên gân xanh, lại thấy Tống Hằng lao đến bên cạnh Cổ Cách Lặc.
Cổ Cách Lặc còn đang nằm sấp trên mặt đất, bị Tống Hằng một chân đạp ngã.
“Đi mau!”
“Không! Đây là thần tích, là thiên thần!”
Cổ Cách Lặc hét ầm lên, hắn ta cũng không phải một tín đồ thành tín, nhưng từ nhỏ đã bị tộc nhân truyền tụng quan niệm nhiều đời, đã sớm ăn sâu vào trong lòng hắn ta.
Cộng thêm tuổi tác đã lớn, Cổ Cách Lặc mơ hồ lựa chọn tin tưởng những truyền thuyết như có như không đã từng không chú ý đến.
Dù sao người sống cũng nên có một tín ngưỡng.
Lúc này hắn ta thật sự thấy được thần tích, có thể tưởng tượng đây là một sự kích thích cực lớn với một người có tín ngưỡng lơ lửng không cố định.
“Cút mẹ mày đi thiên thần!”
Trong mắt Tống Hằng vằn vện tia máu, rút ra khẩu súng săn bên hông, “ầm” một tiếng, tiếng súng nổ kịch liệt một phát sượt đạn qua vành tai Cổ Cách Lặc đập vào trên tảng đá.
“A!”
Cổ Cách Lặc kêu lên thảm thiết, một tay che lỗ tai, cuối cùng một súng này đã đánh thức sự sợ hãi của hắn ta với Tống Hằng, cũng xác nhận suy đoán trong lòng Cổ Cách Lặc.