Tại sao một thương nhân lại có tài bắn súng chính xác như vậy?
Hoặc là đối phương đã từng đi lính, hơn nữa là cái loại đã lên chiến trường, hoặc là thân phận thương nhân của hắn ta chỉ là một lớp ngụy trang.
Cổ Cách Lặc không biết cả hai đều là suy đoán sai.
Lúc đi theo lão gia tử đi lại trên thế giới, lão gia tử đã tự tay dạy hắn ta cách bắn súng, dù sao thời đại đó ra nước ngoài cũng là một vùng rừng rậm tăm tối.
Muốn sống sót ở thế giới bên ngoài, không chỉ dựa vào nắm đấm, còn phải dựa vào viên đạn lạnh băng.
“Đi nhanh chút, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ!”
Đối mặt với lời gào thét của Tống Hằng, cuối cùng Cổ Cách Lặc đã hiểu rõ thiên thần không cứu được hắn ta, lập tức đeo hành lý lên bỏ chạy.
Hẻm núi này cũng không quá cao, nhưng lúc này mọc đầy thực vật màu xanh, lúc nắm lấy đặc biệt dính dấp trơn trượt khiến tốc độ của ba người bị sụt giảm rất nghiêm trọng.
“Ta cho ngươi biết, thiên thần sẽ trừng phạt ngươi!”
Cổ Cách Lặc vừa bò vừa không quên quát lên với Tống Hằng.
“Cút con mẹ nó thiên thần! Lão tử không quan tâm!”
Tống Hằng đã vội đến đỏ cả mắt không ngừng mắng chửi, hoàn toàn để lộ ra tâm lý côn đồ mà hắn ta ngụy trang dưới âu phục đắt đỏ trong bao nhiêu năm qua.
Quay đầu nhìn thoáng qua ba ngọn núi tuyết ở phương xa, chỉ thấy ánh sáng mạnh bên cạnh núi tuyết càng ngày càng sáng, lúc này Tống Hằng mới mơ hồ nhìn rõ.
Bên cạnh ba ngọn núi tuyết là một mặt băng trơn bóng, nhiều năm qua gió núi lạnh lẽo thấu xương đã mài mặt băng sáng ngời như gương.
Cộng thêm ba ngọn núi tuyết có vị trí kỳ lạ, khiến nguồn sáng sinh ra hiện tượng khúc xạ, như kính viễn vọng tập trung nguồn sáng vào một chỗ, hình thành hiệu ứng tụ sáng kinh khủng.
Thấy ánh sáng trên núi tuyết đằng xa dần mạnh lên, không khí đã không còn ôn hòa như vừa rồi mà khiến người ta cảm thấy nóng rực.
Vừa rồi vẫn là một mảng thực vật xanh mướt, trong chớp mắt đã biến thành cỏ khô màu nâu.
“Oanh!”
Lúc này chỉ thấy một tia sáng mạnh chiếu xuống thung lũng nơi xa, trong nháy mắt trên mặt đất bốc lên một ngọn lửa to lớn.
Trong phút chốc ngọn lửa điên cuồng lan tràn dọc theo đám cỏ khô kia, xem ra muốn châm lửa cả cái thung lũng này.
“Đệt!”
Tống Hằng không nhịn được chửi ầm lên, tuy hắn ta đã nhận ra nguy cơ nhưng không ngờ sẽ nhanh chóng như thế.
Hắn ta nghiến răng, lôi kéo La Thanh tăng tốc độ trèo lên, một tràng tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên, Tống Hằng quay đầu nhìn, chỉ thấy con linh miêu kia bị vướng một chân ở trong cỏ khô, giãy giụa như thế nào cũng vô dụng.
Nhìn ngọn lửa như biển gầm to lớn nuốt hết, tiếng kêu thảm thiết của linh miêu càng ngày càng thê thảm.
Nhìn kết cục của con linh miêu kia, Cổ Cách Lặc không khỏi sợ vỡ mật, không biết là nóng hay bị dọa sợ, cả người ướt đẫm mồ hôi.
“Thiên thần!”
Ngẩng đầu nhìn lại thấy Tống Hằng và La Thanh đã bò lên trên thung lũng, mình còn cách một khoảng xa, nghĩ tới đây Cổ Cách Lặc cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Trực tiếp ném hành lý sau lưng đi, tăng tốc độ trèo lên cho mình.
Theo ngọn lửa dần tới gần, ngay cả tảng đá cũng trở nên nóng rực bỏng tay.
Cũng may không bị hành lý kéo lại, tốc độ bò của Cổ Cách Lặc cũng nhanh hơn hẳn, trong chớp mắt đã leo lên thung lũng.
Thân thể ngã nhào xuống đất, nhanh chóng lăn qua lăn lại bò về phía trước.
Bông tuyết lạnh buốt trên mặt đất khiến Cổ Cách Lặc cảm thấy đặc biệt thân thiết, quay đầu nhìn chỉ thấy sơn cốc sau lưng như một con hỏa long ẩn nấp trong núi tuyết, đốt cháy tất cả mọi thứ trong thung lũng.
Nhưng ngọn lửa cháy lan thật nhanh, diệt vong cũng rất nhanh chóng.
Sau khi ngọn lửa khẽ quét qua, những thực vật mọc ra lập tức bị đốt cháy thành tro bụi.
Đây cũng là lý do vì sao bùn đất phía dưới thung lũng này là màu đen.
“Cộc cộc cộc…”
Lúc này một tràng tiếng động giòn vang chói tai khiến Tống Hằng cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới chân là từng viên mưa đá to như hạt đậu.
“Hỏng bét, dòng khí nóng!”
Không thể không nói, Tống Hằng đã từng đi học đại học, một vài kiến thức tốt hơn Triệu Khách rất nhiều,
Theo không khí nóng lên, nhiệt độ không khí giảm xuống theo hình thành mây mù, vào lúc hơi nước khá nhiều sẽ dẫn đến mưa rào hoặc mưa nhỏ kéo dài, được gọi là mưa ở vùng ranh giới giữa nóng và lạnh.
Nhưng ở nơi thời tiết cực đoan này lại trực tiếp biến thành mưa đá.
“Nhanh! Tìm một chỗ trốn!”
Tống Hằng quát lên, nhanh chóng chạy đến dưới núi đá to lớn ở bên cạnh.
“Đại sư huynh!”
Lúc này, La Thanh đột nhiên nhào vào trên người Tống Hằng, chỉ thấy một khối tuyết hòa tan rơi xuống, nện vào vị trí vừa rồi của Tống Hằng,
Hai người lăn đi, thuận theo sườn núi này lăn xuống đống tuyết, thân thể đập vào trên núi đá, dựa vào núi đá nhô ra để che kín thân thể.
“La Thanh!”
Tống Hằng lắc đầu bò dậy từ dưới đất, nhìn lên đã thấy La Thanh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, vẻ mặt trắng bệch.
Hắn ta vỗ mặt La Thanh, phát hiện La Thanh đã đập vỡ trán, hôn mê bất tỉnh.
Cẩn thận kiểm tra, sau khi xác định La Thanh không có gì đáng ngại, Tống Hằng thầm thở dài một hơi.
Ánh mắt nhìn về phía ba ngọn núi tuyết kia, phát hiện mặt băng bên cạnh núi tuyết đã biến mất không thấy gì nữa.