Có lẽ lần tiếp theo xuất hiện loại tình huống này, cũng phải hơn mười năm sau.
Hiển nhiên, dù mình kể lại cảnh tượng này, mời chuyên gia đến đây cũng không thể điều tra ra nguyên nhân.
Nhiều nhất là trong thung lũng có từ trường khá đặc biệt, nhưng loại chuyện này rất phổ biến trong núi Côn Luân.
Tống Hằng không khỏi cảm thán thiên nhiên thần kỳ, trong lòng càng kính sợ ngọn núi tuyết nguy nga trước mặt.
Nhưng kính sợ chỉ là tạm thời, vừa nghĩ đến lão gia tử, ánh mắt Tống Hằng lại trở nên cứng cỏi hơn sắt thép.
“Đây là thiên thần nguyền rủa ngươi, đi nhanh đi, nhân lúc chúng ta còn sống phải rời khỏi nơi này.”
Cổ Cách Lặc ôm đầu chạy tới, quát to với Tống Hằng, trên đầu hắn ta bị đập ra mấy cục sưng to.
Nếu không phải hắn ta chạy nhanh, hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này.
Lúc này hắn ta chỉ hy vọng Tống Hằng có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng Tống Hằng chỉ nhìn thoáng qua sau lưng Cổ Cách Lặc, không nhịn được nhíu mày: “Ngươi vứt balo thức ăn đi?”
“Là nó tự rơi mất, ta không có cách nào nhặt được, bây giờ không còn đồ ăn, đồ dự trữ trên người chúng ta căn bản không đủ, nghe lời ta đi, sang năm lại đến.”
Cổ Cách Lặc cố gắng khiến giọng điệu của mình chậm lại, hy vọng Tống Hằng có thể nghe lời hắn ta.
Dường như thiên thần đã nghe được lời cầu nguyện của Cổ Cách Lặc.
Tống Hằng nhìn La Thanh, hàng lông mày cau chặt xoắn thành một đống, cắn răng nói: “Được, ngươi đeo balo của hắn đi, chúng ta xuống núi.”
Đây chắc chắn là câu nói tuyệt vời nhất mà Cổ Cách Lặc từng nghe được.
Hắn ta thở ra một hơi từ tận phế phủ, Cổ Cách Lặc khom lưng cầm balo trên người La Thanh lên, suy nghĩ sau khi trở về lập tức biến mất trước mặt ác ma này.
Nhưng Cổ Cách Lặc không thấy trong nháy mắt hắn ta quay người, ánh mắt lạnh lùng của Tống Hằng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn ta, chậm rãi rút khẩu súng săn bên hông ra.
“Phanh…”
Không gian mờ tối, La Thanh chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, ôm trán mở to mắt.
Chỉ thấy trước mắt là một hang động tối đen thấp, trong không khí tràn ngập mùi thịt.
Nhìn theo hướng tỏa ra mùi thơm, La Thanh quay đầu chỉ thấy Tống Hằng yên tĩnh ngồi trước đống lửa, trên đống lửa đặt một miếng thịt lớn, mùi thơm cũng tỏa ra từ trên đó.
“Sư huynh, ta… Hít!” La Thanh đưa tay ôm trán, nhìn thoáng qua xung quanh, cảnh giác nói: “Người dẫn đường kia đâu?”
Phát hiện La Thanh đã tỉnh lại, ánh mắt Tống Hằng sáng ngời, vội vàng đi tới, vui vẻ nói: “Cuối cùng ngươi đã tỉnh lại, Cổ Cách Lặc nhân lúc hỗn loạn chạy mất, nhưng ta tìm được xác của linh miêu ở dưới thung lũng, đủ để chúng ta ăn một thời gian, chỉ là hương vị hơi chua, ngươi cũng biết nó là động vật họ mèo mà, tạm chấp nhận đi.”
“A!”
La Thanh gật đầu, chỉ thấy Tống Hằng đã đưa miếng thịt nướng tới, dưới ánh lửa khuôn mặt Tống Hằng lúc sáng lúc tối, khẽ nói: “Ăn đi!”
…
Trò chơi tiếp tục!
Nhìn bốn chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt kính, Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn nhau.
Giống với suy đoán trước đó của bọn họ, chỉ cần hình bóng kia phát hiện bọn họ tìm ra cách đối phó những quái vật kia, chắc chắn sẽ đổi một cách khác quấn lấy bọn họ.
Cho nên lúc trên mặt kính xuất hiện bốn chữ này, Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng Triệu Khách rất ngạc nhiên trò chơi đã tiếp tục, hắn ta còn có thể chơi ra trò gì nữa, phải biết rằng ngọn nguồn của sự sợ hãi lớn nhất là không biết.
Đối mặt với điều không biết, dù là người đưa thư cường đại cũng cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng chỉ cần đốt cháy tầng mặt nạ này, cũng như Triệu Khách và Vương Ma Tử đã thông qua đài radio biết được nội dung trong bút ký của Yamana Ichiro.
Biết được tuy cái bóng này rất quỷ dị nhưng không có năng lực công kích, nếu không Yamana Ichiro đã chết từ lâu.
Sự uy hiếp lớn nhất trên chiếc xe lửa này là những quái vật kia, sau khi bọn họ tìm được cách giết chết quái vật, cái bóng này còn có thể giở thủ đoạn gì nữa?
Ít nhất từ trong bút ký của Yamana Ichiro, Triệu Khách và Vương Ma Tử rất rõ ràng cái bóng đã không có thủ đoạn khác, chỉ có thể dựa vào nói chuyện lảm nhảm với Yamana Ichiro, muốn lừa gạt Yamana Ichiro.
Đáng tiếc, cho đến khi Yamana Ichiro chết đi ở chỗ này, cái bóng này vẫn không thể lấy được sự tin tưởng của Yamana Ichiro.
Cho nên lúc này Triệu Khách lại hơi tò mò, không biết cái bóng này còn có thủ đoạn như thế nào.
“Đợi chút! Ngươi nghe đi!”
Lúc này, Vương Ma Tử đột nhiên vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng, dường như loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó, chỉ là không nghe rõ ràng.
Triệu Khách đặt thịt bò hộp trên tay xuống, ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.
“Cứu… Cứu mạng…”
Một tiếng kêu cứu yếu ớt, nếu không phải vì chiếc xe lửa này chạy trong bóng tối không có tiếng ầm ầm lúc nghiến lên đường ray, căn bản không nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt này.
“Có người sống!”
“Là bẫy?”
Triệu Khách và Vương Ma Tử đồng thời ngẩng đầu, đồng thanh nói.
Có thể chắc chắn phương hướng của tiếng nói, dường như là tiếng gọi ầm ĩ của người sống, nhưng hết lần này đến lần khác lại trùng hợp xuất hiện vào lúc này.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Khách là bẫy, dùng người sống làm mồi dụ, dẫn bọn họ đi vào cạm bẫy?