Chỉ tiếc, Triệu Khách và Vương Ma Tử lại không hề bị lay động bởi tiếng kêu cứu của hắn ta.
Triệu Khách không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Vương Ma Tử, ra hiệu hắn ta hỏi.
Vương Ma Tử ngầm hiểu, nhếch miệng cười một tiếng, đây là nghề cũ.
Phải biết rằng, đặc điểm của người đưa thư bọn họ là rất thẳng thắn lúc giật đồ, lúc cứu người mà không bàn xong điều kiện, vậy không thể cứu người.
Tuy hắn ta đã đánh mất thân phận người đưa thư này rất lâu, nhưng vẫn kế thừa truyền thống tốt đẹp này một cách hoàn mỹ.
“Hắc hắc, Yamana các hạ, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của chúng ta đấy.”
Vốn tưởng hai người này sẽ nhanh chóng cứu mình, lại không ngờ lúc này tên lính trước mặt còn hỏi những vấn đề râu ria.
Trong chốc lát, Yamana Ichiro nghẹn một hơi ở trong ngực, sự hy vọng trong mắt biến thành tức giận, nghiêm nghị hét ầm lên.
“Khốn kiếp, nhanh thả ta xuống! Yamada, ngươi điếc rồi sao? Vì sao ngươi không nói lời nào, không thấy được ta bị nhốt ở chỗ này sao?”
Triệu Khách không để ý đến hắn ta, thậm chí dứt khoát xoay người sang chỗ khác, ánh mắt lạnh lùng đánh giá mặt kính xung quanh, hy vọng có thể thấy dấu vết để lại của cái bóng kia.
Vương Ma Tử càng hồn nhiên không nghe được tiếng gầm thét của Yamana Ichiro, ngón út đưa vào trong mũi móc ra một cục cứt mũi, lơ đãng nói tiếp: “Liên quan đến cái tế đàn kia, rốt cuộc đó là tế đàn gì, hiện tại ngươi có thể nói ra không?”
“Tế đàn!”
Yamana Ichiro thấy Yamada đã quay lưng lại, cùng tên binh sĩ vẻ mặt nhàn nhã này, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Vẻ mặt hắn ta tối tăm, khẽ nói: “Tế đàn kia là một vị đại nhân vật rất quan trọng ủy thác cho ta, hy vọng có thể đưa đồ trong tế đàn đến Bắc Bình, giao cho một vị Âm Dương sư ở Bắc Bình, ta cũng không biết cụ thể.”
Mặc dù Triệu Khách quay lưng về phía Yamana Ichiro nhưng một lòng hai việc, sau khi nghe được lời nói của Yamana Ichiro, Triệu Khách nhíu chặt lông mày.
“Chúng ta đi thôi!”
Triệu Khách nói xong lại muốn dẫn Vương Ma Tử đi về phía trước.
Vương Ma Tử ngạc nhiên, không đợi Yamana Ichiro mở miệng đã đưa tay giữ chặt cánh tay Triệu Khách: “Đừng, vẫn nên cứu hắn ra.”
“Đã đến tình trạng này, hắn còn đang cố ý giấu giếm, tại sao chúng ta phải cứu hắn.”
Triệu Khách nói xong hất tay Vương Ma Tử ra, muốn đi tiếp.
“Ôi… Đừng đi…”
Vương Ma Tử thấy thế lại lo lắng, vừa giữ chặt Triệu Khách vừa quay đầu nhìn Yamana Ichiro còn đang ngạc nhiên nói: “Yamana các hạ, đã đến lúc này rồi, xin ngươi đừng giấu giếm điều gì nữa, có gì nhanh nói ra đi!”
Yamana Ichiro nhìn Yamada muốn rời đi, khuôn mặt kia lúc sáng lúc tối.
Qua một lúc sau, hắn ta khẽ nói: “Nghe nói trong tế đàn kia phong tồn một bộ thức thần, bọn họ muốn đưa đến Bắc Bình, dựa vào những tù binh trong doanh trại, một lần nữa chữa trị cỗ thức thần này, ta chỉ biết từng đó, nhiều hơn thì không rõ.”
“Chữa trị như thế nào?”
Vương Ma Tử không nhịn được hỏi một câu.
Chỉ thấy Yamana Ichiro cười lạnh: “Rất đơn giản, chặt đầu những người Trung Quốc này xuống là đủ.”
Nghe đến đó, sắc mặt Vương Ma Tử lạnh lẽo, bản thân hắn ta không có chút tình cảm nào với Yamana Ichiro, nghe đến đó trong lòng lại sinh ra một ngọn lửa kỳ dị.
Đặc biệt là ba chữ người Trung Quốc này, khiến cơ bắp trên mặt Vương Ma Tử giật giật mấy lần.
“Nhanh lên, nhanh cứu ta xuống!”
Đối mặt với lời thúc giục của Yamana Ichiro, Vương Ma Tử chỉ đưa mắt nhìn về phía Triệu Khách.
Triệu Khách gật đầu, tuy tên Yamana Ichiro này đáng chết, nhưng hắn vẫn còn một số việc cần hỏi hắn ta.
Nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện, vì vậy Triệu Khách đưa dao thái cho Vương Ma Tử, để hắn ta thả Yamana Ichiro xuống, hắn thì canh giữ ở ngoài cửa.
“Móa nó, lại để tên khốn nhà ngươi được lợi.”
Vương Ma Tử nhận lấy dao thái từ tay Triệu Khách, tiến lên một bước nhìn Yamana Ichiro ở bên trong toa xe, hận không thể trực tiếp một dao chặt đứt đầu chó của tên này.
Cẩn thận quan sát đống thịt nát sền sệt này, cuối cùng Vương Ma Tử vẫn dùng dao thái chặt thịt nát ra.
Tuy không phải là thân thể trước kia, nhưng Vương Ma Tử vẫn có một ít tâm đắc riêng với đao pháp.
Lắc lư lưỡi dao màu bạc nhanh chóng vạch ra một đường trên thịt nát, vết rách kéo dài từ trước ngực đến lòng bàn chân của Yamana Ichiro.
“Phốc xoẹt” một tiếng, trong lòng Vương Ma Tử giật mình: “Hỏng bét, không phải cắt quá sâu chứ.”
Ngay lúc Vương Ma Tử muốn xem xét, chỉ thấy vết rách ở giữa đống thịt nát nhanh chóng bị kéo ra.
Nhưng Vương Ma Tử nhìn kỹ càng, bên trong không phải thân thể của Yamana Ichiro mà là lít nha lít nhít côn trùng!
Nhìn hình ảnh trước mặt khiến Vương Ma Tử không nhịn được ngừng thở.
Dưới thịt nát cũng không phải thân thể của Yamana Ichiro mà là lít nha lít nhít côn trùng màu đen lớn khoảng ngón cái, hình ảnh tùy ý di chuyển trong thịt nát thế này, dù không có chứng sợ dày đặc cũng khiến người nhìn cảm thấy dạ dày cuồn cuộn.
“Mả mẹ nó!” Vương Ma Tử hú lên quái dị, vội vàng lùi lại.
Thấy Vương Ma Tử đột nhiên rút đi, Yamana Ichiro không nhịn được hét to: “Cứu ta! Ngươi chạy cái gì!”
Lúc nói chuyện, Yamana Ichiro bắt đầu liều mạng giằng co, nhưng mặc cho hắn ta giằng co như thế nào vẫn không cảm nhận được thân thể của mình, chỉ cảm thấy một loại cảm giác không thể diễn tả trào lên trong lòng hắn ta.