Đúng vào lúc này, một dòng nước ấm đột nhiên bao trùm lên thân thể của mình, cơn gió lạnh thổi nhẹ qua phần ruột, chỉ là một làn gió mát hơi lạnh lại cảm nhận được cơn đau tan nát cõi lòng.
Loại cảm giác tháo rời kia khiến hắn ta sắp điên mất.
“Hít… Phù…”
Nhớ đến cảm nhận lúc ấy, Yamana Ichiro không khỏi phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, không cách nào miêu tả cảm giác này.
Dường như ngâm mình dưới suối nước nóng ở Phú Sĩ trong mùa đông, nhưng lúc đó hắn ta đang ngủ say, căn bản không rảnh suy nghĩ những thứ này.
Vào lúc này, cuối cùng Yamana Ichiro đã nhớ lại tất cả ký ức, trên khuôn mặt nâu xanh lộ ra vẻ đờ đẫn.
Dường như cuối cùng hắn ta hiểu ra mình đã chết, đồng thời hiểu ra thứ tiến vào trong ruột của mình là cái gì.
Nhìn ngọn lửa trước mặt càng lúc càng lớn, trong ánh mắt đờ đẫn của Yamana Ichiro sinh ra vẻ oán niệm như rắn độc, trong đầu chỉ nghĩ đến tên của một người.
“Yamada!”
Nhưng còn chưa gọi cái tên này ra khỏi miệng, chỉ thấy đầu Yamana Ichiro đột nhiên bị xé ra, xúc trảo bén nhọn xé mở đầu Yamana Ichiro.
Dưới huyết nhục sền sệt, xúc giác đen kịt lộ ra từ trong không khí.
Theo ánh lửa lắc lư trong xe, bóng dáng một côn trùng cỡ lớn dần lộ ra thân thể to khỏe dữ tợn dưới ánh lửa.
“Ngươi xem trên người ta có côn trùng không?”
Vương Ma Tử đã hỏi vấn đề này lần thứ sáu.
Tuy Triệu Khách có thể nói chắc chắn trên người hắn ta không có một con côn trùng nào, nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Vương Ma Tử luôn cảm giác sau sống lưng mình có thứ gì đang bò.
Triệu Khách đã không muốn trả lời vấn đề của Vương Ma Tử nữa, đứng ở trên toa xe nhìn một đoạn toa xe đang bị lửa đốt cháy.
Không biết vì sao trong lòng Triệu Khách luôn có một loại cảm giác không thoải mái, cảm giác nhìn trộm yếu ớt gần như không có.
“Xì xì… Xì xì…”
Lúc này, đài radio trong balo bắt đầu lóe lên.
“Ngươi còn sống chứ?” Giọng nữ nhân trong đài radio rất yếu ớt, Triệu Khách đưa mắt nhìn về phía Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử cẩn thận nghe rồi gật đầu, đồng thời ra dấu tay ở trước ngực tỏ vẻ đối phương không giả vờ, nghe giọng nói chắc bị thương ở ngực.
Dường như đối phương không trông chờ Triệu Khách sẽ trả lời, tiếp tục nói: “Sự thật ở ngay… Xì… Dưới tế đàn…”
Đài radio nói đến đây đột nhiên gián đoạn không có tiếng gì nữa.
Triệu Khách nhìn đài radio không khỏi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử gãi đầu: “Ta không hiểu ý của nữ nhân này.”
“Đi! Đến tế đàn!”
Dường như tất cả ngọn nguồn đều có liên quan đến cái tế đàn này, mặc kệ tình huống của cái tế đàn này là như thế nào, Triệu Khách thấy bọn họ phải đi điều tra rõ ngọn nguồn của cái tế đàn.
Vương Ma Tử phủi mông đứng lên, luôn cảm thấy việc này rất không thích hợp nhưng không nói ra được rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp.
Hắn ta đưa tay gãi vai mấy lần, tuy Triệu Khách vẫn luôn nói trên người hắn ta không có côn trùng, nhưng Vương Ma Tử luôn cảm thấy trên dưới cả người không thích hợp.
Nhưng hắn ta gãi mấy lần, dường như ngón tay đột nhiên chạm đến thứ gì đó, đưa tay bắt lại nhìn, lại thấy trên tay mình là một con côn trùng màu đen lớn khoảng ngón cái.
“Côn trùng!”
Nhìn con côn trùng màu đen trên tay, Vương Ma Tử không nhịn được ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách.
Chỉ thấy Triệu Khách đi ở trước mặt mình, vung cánh tay lên: “Ngươi lại ngơ ngác cái gì? Đi thôi?”
Dù là giọng Triệu Khách hay động tác của Triệu Khách, trong mắt Vương Ma Tử đều bị thả chậm vô hạn, dường như lúc này Triệu Khách khép mở miệng nói chuyện, đến khi mình nghe được giọng nói lại đã qua mười mấy phút, thậm chí dài dằng dặc như nửa giờ.
“Đi thôi!”
Triệu Khách lại thúc giục, nhưng lần này Triệu Khách quay đầu lại phát hiện Vương Ma Tử đã ngã mạnh xuống đất.
“Ma Tử?”
Vương Ma Tử đột nhiên xảy ra biến cố khiến Triệu Khách cảm thấy không kịp trở tay, bước nhanh tới nhìn, phát hiện khuôn mặt Vương Ma Tử đã biến thành màu xanh.
“Két két két…”
Lúc này Triệu Khách thấy một con côn trùng màu đen giãy giụa muốn leo ra khỏi ngón tay của hắn ta.
“Côn trùng!”
Thấy con côn trùng này, Triệu Khách lập tức cảm thấy hơi không ổn, một chân đá bay con côn trùng trên tay Vương Ma Tử ra ngoài.
Cẩn thận kiểm tra cánh tay và ngực Vương Ma Tử, Triệu Khách cũng không phát hiện bất kỳ vết thương gì.
Nhưng nghĩ đến trước đó Vương Ma Tử luôn cảm giác có côn trùng trên lưng, Triệu Khách đưa tay xé mở quần áo sau lưng Vương Ma Tử.
Dựa vào ánh lửa ở toa xe phía sau, chỉ thấy trên lưng Vương Ma Tử đã xuất hiện một cái lỗ trùng đục to bằng móng tay.
Khi Triệu Khách đặt ngón tay cẩn thận sờ soạng trên lưng Vương Ma Tử, vẻ mặt Triệu Khách lập tức trở nên khó coi, chẳng trách hắn nhìn ba lần cũng không thấy côn trùng gì đó.
Không biết con côn trùng này đã chui vào phía dưới da thịt Vương Ma Tử từ lúc nào, chỉ cần dùng ngón tay sờ có thể phát hiện dưới da thịt có một số hạt hình tròn phồng lên, chắc là trứng trùng.
Hắn rút dao thái ở trên lưng ra, con dao thái vừa thô vừa to này nằm ở trong tay Triệu Khách lại khéo léo như dao giải phẫu.
Tuy đây không phải thân thể của hắn, nhưng tài khống chế dao là năng lực đã hòa sâu vào trong linh hồn của hắn.