Trên thực tế, đưa mắt nhìn toàn bộ thế giới món ngon như rừng, Triệu Khách đi theo lão gia tử du lịch cả nửa trái đất.
Cuối cùng hắn đã xác định một chuyện, bàn về tài dùng dao và độ lửa, không có bất kỳ một quốc gia nào có thể so sánh với Trung Hoa.
Tống Hằng đã kế thừa độ lửa, vậy hắn sẽ kế thừa tài dùng dao còn lại.
Ở trong mắt những người nước ngoài kia, dao thái vừa thô vừa to nhưng lại là tinh túy của tài dùng dao chân chính.
Nói một cách đơn giản, đầu bếp Trung Quốc không chỉ có một con dao thái, mà là một con dao thái cũng có thể chơi nhà bếp vòng quanh.
Chỉ thấy lưỡi dao cắt dọc theo sống lưng Vương Ma Tử, nhẹ nhàng mở ra da thịt của Vương Ma Tử.
Dao thái vụng về lại thể hiện ra sự khéo léo như dao giải phẫu, tài dùng dao khéo léo phối hợp với sự hiểu biết về thân thể người, cộng với y thuật sứt sẹo mà Triệu Khách tự học được trong không gian khủng bố.
Lưỡi dao né tránh dây thần kinh và mạch máu trên xương sống lưng, nhẹ nhàng mở ra một vết cắt.
Động tác nhanh nhẹn dứt khoát như thế lại được hoàn thành ở nơi có ánh sáng cực kém.
Nếu có một ngày Triệu Khách không định làm đầu bếp, chỉ dựa vào tay nghề này, đi làm bác sĩ cũng dễ như trở bàn tay, dù sao kinh nghiệm lâm sàng thật sự quá phong phú.
Sau khi mở ra tầng mỡ dưới biểu bì, chỉ thấy trứng trùng màu đen liên miên lộ ra trước mặt như một thìa trứng cá muối, mỗi cái béo khỏe căng tròn.
“Cũng may!”
Triệu Khách cẩn thận quan sát một lúc, trong lòng không khỏi thở ra một hơi.
Cũng may hiện tại Vương Ma Tử chiếm cứ thân thể này, thể phách khá kém, chẳng mấy chốc đã xuất hiện hiện tượng bài xích, cộng thêm trên người con côn trùng này có khả năng mang theo một loại độc tố nào đó, mới có thể khiến Vương Ma Tử ngất xỉu.
Nếu đổi lại là thể phách khỏe mạnh của hắn ta, có lẽ Vương Ma Tử có thể khỏe như vâm đến khi tất cả những trứng trùng này được ấp ra mới có thể phát hiện điều khác thường.
Sau khi cẩn thận cắt bỏ những trứng trùng này, Triệu Khách vốn định kiểm tra lại một chút xem có bỏ sót hay không, dù sao trong xe lửa tối như bưng khó đảm bảo có trùng lọt lưới.
Nhưng lúc này một tràng tiếng vù vù như con muỗi khiến Triệu Khách cảnh giác, ở đây đừng nói là muỗi, ngay cả một con ruồi cũng không có, ở đâu ra tiếng vù vù?
Nghe được tiếng động bên tai càng ngày càng gần, ngón tay Triệu Khách siết chặt chuôi dao.
“Ong ong ong ong…”
Chỉ thấy trong không khí có một bóng dáng màu đen như đã khóa chặt mục tiêu, như một tia chớp nhào về phía cổ Triệu Khách.
Giác hút bén nhọn vẫn khóa chặt động mạch chủ dưới cổ áo màu xanh.
“Cút!”
Cảm nhận được tiếng xé gió yếu ớt sau lưng, Triệu Khách đã cảnh giác từ trước đột nhiên vung tay lên!
Con dao thái dính máu tươi trên tay phải lấp lóe ánh sáng tối tăm, một cái đập kiểu tennis tiêu chuẩn, mặt dao rộng lớn nện mạnh vào bóng đen.
“Phanh!”
Theo tiếng vù vù trong trẻo ở trên lưỡi dao, bóng đen vừa rồi đập mạnh xuống mặt đất.
Triệu Khách cẩn thận nhìn mới nhìn rõ, hóa ra là con côn trùng màu đen bị hắn đá bay ra ngoài.
Nhưng khác với vừa rồi, dưới giáp lưng của con côn trùng này lại mọc ra một đôi cánh thật mỏng.
Nhìn con côn trùng này lại còn ngoan cường vẫy cánh ở trên mặt đất, ngay sau đó Triệu Khách lại đạp thêm một cái nữa.
“Ken két!”
Theo chất lỏng màu vàng nổ tung dưới lòng bàn chân, Triệu Khách có thể xác định thứ đồ chơi này đã chết, hắn như gặp một đầu điếu thuốc vẫn chưa được giẫm tắt ở trên đường, còn di thêm mấy lần nữa.
Cuối cùng chỉ là một con côn trùng mà thôi, Triệu Khách nhìn thoáng qua con dao thái dính đầy máu tươi trên tay, vẻ mặt ghét bỏ thu lại dao thái.
Nhưng Triệu Khách vừa muốn xoay người đột nhiên thay đổi sắc mặt, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía toa xe đã bốc cháy ở sau lưng.
Theo cột khói đặc cuồn cuộn, chỉ thấy trong biển lửa lóe ra ánh lửa lẻ tẻ khiến đồng tử của Triệu Khách co rụt lại, một luồng hơi lạnh như là cương châm đâm vào đầu hắn, khiến bắp thịt cả người hắn căng thẳng.
“Đệt!”
Cùng lúc nói ra một câu chửi bậy, Triệu Khách cũng không quan tâm việc kiểm tra vết thương cho Vương Ma Tử, vác Vương Ma Tử ở trên vai của hắn, cố hết sức chạy như điên.
Cũng may lúc này thân thể bị Vương Ma Tử chiếm cứ khá gầy yếu, trên cơ bản không có thịt.
Yamada bị Triệu Khách chiếm cứ lại là một tên võ phu tiêu chuẩn, nâng hắn ta lên cũng không cảm thấy cố hết sức.
“Ong ong ong ong…”
Trong ánh lửa lẻ tẻ lấp lóe sau lưng, chỉ nghe tiếng vù vù sau lưng càng lúc càng lớn, lít nha lít nhít côn trùng giãy giụa bay ra từ trong biển lửa, với số lượng dày đặc của bọn chúng, cứ thế trải ra một con đường ở trong biển lửa.
Triệu Khách vừa lao đi vừa quay lại nhìn, chỉ thấy trong biển lửa mơ hồ có một bóng côn trùng cực to, chậm rãi leo ra ngoài.
“Hít!”
Dù không nhìn rõ lắm, chỉ nhìn được kích cỡ của quái vật nhưng Triệu Khách vẫn không nhịn được ngừng thở.
Hắn đã mơ hồ hiểu rõ, e rằng làm không tốt con quái vật này cũng là con quái vật mà nhóm người ở bên kia đài radio gặp được.