Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1724 - Chương 1724 - Đoàn Tàu U Linh (29)

Chương 1724 - Đoàn tàu U Linh (29)
Chương 1724 - Đoàn tàu U Linh (29)

Nếu thật sự là vậy, bọn họ đã gặp rắc rối lớn, hoặc phải nói lúc này hắn mới đại khái hiểu rõ bốn chữ trò chơi tiếp tục có ý gì.

Trong lúc lao đi, sắc mặt Triệu Khách như giếng cổ không gợn sóng, dường như hoàn toàn không thấy được phi trùng lẻ tẻ đang nhào đến sau lưng hắn.

Nếu có Nhiếp nguyên thủ, Triệu Khách có cách xử lý đám côn trùng này, nhưng bây giờ hai người đều là người bình thường nhục thể phàm thai, trên mặt thể phách cũng không mạnh hơn người bình thường là bao.

Đừng nói những quái vật đằng sau, bây giờ hắn cũng không có cách nào đối phó những con phi trùng lẻ tẻ này.

Ngay sau đó, Triệu Khách chỉ có thể chạy, vác Vương Ma Tử ở trên vai, chỉ thấy Triệu Khách lao đi như bay ở trên nóc xe.

Lại tiến lên một bước, nhảy lên trên nóc một toa xe lửa khác, chỉ thấy Triệu Khách móc súng lục trong bao súng ra, chĩa họng súng vào khoảng không, không ngừng bóp cò súng.

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Tiếng súng nổ điếc tai như tiếng pháo nổ hàng năm trong bóng tối trống trải, quanh quẩn xung quanh xe lửa.

Vương Ma Tử vốn ngất xỉu đã dần tỉnh táo lại, hoặc phải nói bị Triệu Khách xóc nảy cho tỉnh lại.

Mở to mắt nhìn, chỉ thấy phi trùng lẻ tẻ sau lưng thỉnh thoảng nhào lên, giác hút bén nhọn cắn xe da thịt sau lưng hắn ta.

Phải biết rằng, sau lưng hắn ta còn có một lỗ hổng lớn máu me đầm đìa, mùi máu tươi nồng nặc chắc chắn là mồi nhử trí mạng với đám côn trùng này.

Vương Ma Tử đau đến đến mức liên tục kêu thảm, bắp thịt trên mặt nhăn nhúm thành một đống.

Hắn ta mẹ nó đặc biệt nghi ngờ, Triệu Khách vác mình ở trên lưng là cố ý coi mình là bia ngắm!

Điều khiến Vương Ma Tử cảm thấy kinh khủng hơn là, trong số phi trùng đằng sau có một con côn trùng cỡ lớn kích cỡ tương đương trâu nghé đang nhanh chóng đuổi theo.

Hắn ta không khỏi hét to: “Mả mẹ nó, đây là mẹ nó muốn chơi chết lão tử!”

Phát hiện Vương Ma Tử tỉnh lại, trong mắt Triệu Khách lóe ra tia sáng, buông bàn tay túm lấy Vương Ma Tử ra, nhắc nhở: “Ôm chặt ta!”

Vương Ma Tử còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Triệu Khách đột nhiên thả người nhảy một cái.

Trong nháy mắt nhìn Triệu Khách nhảy xuống từ trên xe lửa, đôi mắt Vương Ma Tử trợn tròn, trong nháy mắt cảm giác buồng tim của mình cũng sắp dừng lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Khách đột nhiên xòe tay ra, một phát kéo lấy lan can bên ngoài toa xe, dưới tác dụng của lực quán tính to lớn, Triệu Khách lập tức mất đi thăng bằng, thân thể đập mạnh vào trên toa xe.

Trong sự va chạm này, Vương Ma Tử càng choáng đầu hoa mắt, tay trượt đi sắp rơi xuống từ trên người Triệu Khách, cũng may Vương Ma Tử phát hiện kịp thời, đưa tay kéo dây lưng của Triệu Khách.

“Ngươi điên rồi!”

Hắn ta hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Triệu Khách muốn làm gì, ở trong mắt Vương Ma Tử đây chắc chắn là tự sát.

Cũng may không có đường ray xe lửa, nếu đổi lại ở trong hiện thực, dù ngươi bắt lấy lan can cũng bị kéo xuống đất, chỉ có một con đường chết.

Nhưng Triệu Khách không để ý đến Vương Ma Tử, một tay khác nhanh chóng chộp vào lan can để ổn định lại thân thể.

Không cần phải nhìn, từng tiếng nhúc nhích cộc cộc cộc bên tai đã nói cho hắn biết khoảng cách giữa hắn và con quái vật kia.

Sau khi một chân đá văng toa xe trước mắt, chỉ thấy trong toa xe trống rỗng tối đen.

Nhưng lờ mờ có thể thấy được đây là một toa xe dành cho các sĩ quan nghỉ ngơi.

Hắn buông Vương Ma Tử ra, chỉ thấy Vương Ma Tử đau đến nhe răng nhếch miệng, ánh mắt cẩn thận nhìn quanh, Vương Ma Tử nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ…”

“Suỵt!”

Vương Ma Tử còn chưa kịp nói ra đã bị Triệu Khách che miệng, đưa tay chỉ ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài toa xe có một cái bóng như con rết, không biết đã lần theo khe hở cửa sổ bò vào trong từ lúc nào.

Cộc cộc cộc…

Trên sàn toa xe làm bằng gỗ phát ra tiếng gõ nhẹ nhàng mạnh mẽ, trong toa xe tối tăm khiến người nghe cảm thấy tê cả da đầu.

Đôi mắt liếc nhìn xung quanh, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên yếu ớt, có thể nghe được ngoại trừ tiếng bước chân, trong sự căng thẳng cao độ trong lỗ tai còn phát ra tiếng vù vù, cùng tiếng tim đập rộn lên.

Sống, chết!

Cho dù hai người đã sớm nhìn lắm thành quen với hình ảnh mạng sống biến mất trong không gian khủng bố, nhưng lúc bóng ma của cái chết bao phủ đỉnh đầu hai người, bọn họ vẫn rất căng thẳng.

Khát vọng muốn sống không chỉ khiến bọn họ đấu tranh trong không gian khủng bố như con chó mất chủ, trong lòng mỗi người cũng có lý do riêng khiến bọn họ giữ lấy khát vọng sống tiếp.

Ít nhất đối với Triệu Khách, hắn chưa thể chết ở nơi này!

Đúng lúc này, tiếng nhúc nhích bén nhọn kia đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, trong cả toa xe hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch.

“Phanh… Phanh… Phanh…”

Trong tiếng hít thở yếu ớt, nhịp tim của Triệu Khách dần phẳng lặng như mặt nước.

Vương Ma Tử càng cố nén vết thương trên người, dùng ý chí kinh khủng khống chế thân thể suy nhược này, cưỡng ép cơ bắp thả lỏng, tiến hành tụ lực vì hành động mà mình phải làm ra tiếp theo.

Thời cơ của bọn họ chỉ có trong nháy mắt, bỏ lỡ, vậy nơi này là điểm cuối cùng của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment