Trong tĩnh mịch, một mảnh gỗ vụn nhỏ bé đến mức không thể thấy tung bay rơi xuống trán Vương Ma Tử, nhìn hình ảnh mảnh gỗ vụn bay xuống, suy nghĩ của Vương Ma Tử chợt lóe lên.
“Bên trên!”
Chỉ thấy trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, nhưng điều này đã đủ với Vương Ma Tử.
Bản thân hắn ta cũng là cao thủ cận chiến số một số hai trong người đưa thư trung cấp, ít nhất đã từng được xếp vào top mười vị trí đầu, có thể nghĩ sự phán đoán khi đối mặt với nguy hiểm có thể vượt qua người thường một bậc.
Trong nháy mắt suy nghĩ thoáng qua, thân thể Vương Ma Tử đã làm ra phản ứng kinh khủng, cơ bắp vốn thả lỏng đột nhiên kéo căng như dây cung, thể hiện ra tư thế bộc phát lực lượng.
Hai tay mở ra, nhào về phía trước ôm lấy Triệu Khách.
Loại động tác này với một thân thể suy nhược, cho dù Vương Ma Tử tụ lực đã lâu nhưng trong nháy mắt thân thể nhảy ra, cảm giác tê liệt đau đớn trên cơ bắp suýt khiến hắn ta ngất xỉu một lần nữa.
Một tiếng xé rách nổ tung “ầm”, trong nháy mắt hai người nhào vào nhau, trên đỉnh đầu hai người đột nhiên xuất hiện một tấm ngăn.
Móng vuốt dày đặc như con rết nhưng lại có thể phách như con bọ cạp, giáp xác đen kịt vấn khiến người nhìn phát khiếp ở trong bóng đêm.
Lúc này con quái vật vẫn rất nhỏ yếu, còn lâu mới đạt tới thực lực giết người đưa thư ở đầu bên kia đài radio.
Nhưng có nhỏ yếu như thế nào đi nữa, với sự tồn tại như Triệu Khách và Vương Ma Tử lúc này, vẫn hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Đôi tròng mắt màu đỏ kia vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, trong hai con ngươi lóe ra ánh sáng dữ tợn hung ác và sự oán hận nặng nề.
Thấy Triệu Khách như thấy được kẻ thù của nó, phát ra một tiếng thét chói tai cổ quái, điên cuồng lao về phía Triệu Khách.
“Đi mau!”
Vương Ma Tử xoay người, dùng sức lực cả người để đẩy Triệu Khách về phía trước.
Triệu Khách mượn lực lao một bước xa, xoay người xông về phía trước.
Hắn không có chút do dự và sự đồng tình nào với Vương Ma Tử, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng khiến người ta sợ run, dường như đã coi Vương Ma Tử là con rơi.
Nhìn Triệu Khách lao đi như bay, ánh mắt quái vật đột nhiên đổ dồn về phía Vương Ma Tử dưới chân, để lộ ra ánh sáng dữ tợn.
Cái vuốt màu đen hung hăng đâm vào bụng dưới của Vương Ma Tử, dễ như trở bàn tay nhấc hắn ta lên từ dưới đất.
Đối mặt với vẻ đau khổ trên mặt Vương Ma Tử, trong đôi mắt đỏ bừng của nó lại lộ ra sự vui vẻ nhân tính hóa, dường như nó không vội xé rách Vương Ma Tử thành mảnh nhỏ, mà không ngừng đung đưa trên chi trước của mình.
Vương Ma Tử cảm thấy ruột của mình bị khuấy đảo, đau khổ phát ra một tiếng kêu thảm.
Điều này khiến quái vật rất hưởng thụ, dường như trước khi chơi chán, nó muốn từ từ hưởng thụ niềm vui thú tra tấn hắn ta.
Khuôn mặt quen thuộc này khiến ánh mắt quái vật trở nên hưng phấn, không sai, trước khi mình biến thành quái vật này đã từng tuyệt vọng bất lực như vậy.
“Ừm…”
Nhưng khi quái vật thưởng thức sắc mặt vặn vẹo của Vương Ma Tử, đột nhiên chú ý đến cùng lúc chịu đựng sự đau khổ, từ đầu đến cuối ánh mắt Vương Ma Tử vẫn giữ nguyên sự tỉnh táo và cứng cỏi.
Ánh mắt như vậy… Tại sao lại xuất hiện trên một người sẽ bị mình xé thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc, quái vật! Không! Nên gọi hắn ta là Yamana Ichiro.
Chỉ là linh hồn đã bị quái vật khống chế, hoặc phải nói hắn ta dựng dục ra quái vật, cũng biến thành một bộ phận của quái vật.
Nhưng lúc này cái đầu nhỏ đáng thương của hắn ta đã không có khả năng lý giải vấn đề thâm ảo như vậy.
Ngay lúc Yamana Ichiro cảm thấy không còn thú vị, muốn xé tên trước mặt thành mảnh nhỏ.
“Phanh phanh phanh!”
Tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, viên đạn không ngừng bắn vào khôi giáp màu đen kiên cố của Yamana Ichiro, bắn ra từng đốm lửa bỏng mắt.
“Này! Tên to con, bên này!”
Quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Khách đứng ở một bên khác của toa xe, ánh mắt đầy khiêu khích, thỉnh thoảng lại bóp cò súng, viên đạn bắn giết về phía Yamana Ichiro.
Đối mặt với sự khiêu khích của Triệu Khách và vẻ khiêu khích trên mặt hắn.
Yamana Ichiro hất chân trước lên, quẳng mạnh Vương Ma Tử xuống đất, quay người lao về phía Triệu Khách.
Thân thể như xe tăng hoàn toàn có thể dùng nghiền ép tất cả để hình dung lực lượng của nó.
Đối mặt với loại lực lượng tuyệt đối này, Yamada chỉ là một con kiến bị mình tùy ý bắt lại.
Đối mặt với Yamada đứng thẳng không động đậy, thân thể Yamana Ichiro phát ra tiếng thét chói tai quái dị.
“Tuyệt vọng đi! Đau khổ đi! Trải nghiệm cảm giác ta bị người khác biến thành quái vật đi, Yamada!”
Tiếng hò hét im ắng khiến thân thể Yamana Ichiro đột nhiên tăng tốc.
Cảm nhận được khí thể như thái sơn áp đỉnh ở trước mặt, ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua sàn nhà hơi rung động ở dưới chân.
Cảm nhận được sự chấn động mạnh sau lưng càng ngày càng gần, Triệu Khách nhíu mày nói: “Vốn ta để dành cái bẫy này cho tên kia, nhưng ngươi tới thì để ngươi nếm thử cũng được!”
Theo lời nói của Triệu Khách rơi xuống, ngón tay Triệu Khách kéo dây đèn mảnh khảnh một phát.
“Cạch!”
Trong bóng tối, một tia sáng mạnh bùng lên khiến trước mắt Yamana Ichiro biến thành bóng tối.