Nữ nhân không mặt, trông như một thứ hoàn toàn không liên quan đến hắn, dường như đang nhắc nhở hắn điều gì đó, nhưng trong chốc lát Triệu Khách nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng lúc này nhìn chiếc bình gốm trước mặt, Triệu Khách lại do dự, dường như đang nghĩ nên xử lý chiếc bình gốm này như thế nào.
Đơn giản thô bạo đập nát?
Hay là đi cẩn thận kiểm tra nơi khác một chút, xem có thể tìm ra những manh mối khác hay không, hoặc là dứt khoát ném cái bình gốm này ra, ném vào trong bóng tối bên ngoài.
“Bỏ xuống!”
Ngay lúc Triệu Khách đang thất thần, bên tai lại vang lên tiếng hét chói tai của Vương Ma Tử, giọng nói đột ngột không chỉ cắt ngang suy nghĩ của Triệu Khách, lại khiến lông tơ trên người Triệu Khách dựng đứng.
Trên đỉnh đầu cũng thấy lạnh lẽo, dường như linh hồn cũng đang bị đâm thủng!
Triệu Khách cảm nhận được sự uy hiếp lớn lao, lập tức không quan tâm bản thân chật vật nhào mạnh về phía trước.
“Vù!”
Tiếng xé gió bén nhọn mang theo sự lạnh lẽo như băng khiến da đầu Triệu Khách mát lạnh, tóc trên đỉnh đầu bị cào mất hơn phân nửa.
Hắn lăn trên mặt đất đầy bụi, ngay cả cái đài radio trong balo sau lưng cũng rơi xuống đất.
Hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng võ sĩ mặc khôi giáp màu đen đã lặng yên xuất hiện trong bóng tối trước mặt hai người.
Trường đao đen kịt, lưỡi đao như đã trải qua xử lý ánh sáng, trong buồng xe mờ tối lại nhỏ bé đến mức gần như không thấy.
Cũng may Vương Ma Tử có kinh nghiệm phong phú, trong nháy mắt nghe lưỡi đao vung lên đã nhận ra nguy cơ.
Nếu không phải Vương Ma Tử nhắc nhở sớm, e rằng lúc này sọ não của hắn đã bị cắt đi.
Võ sĩ khôi giáp đơn sơ như bị lực lượng nào đó thao túng, một kích không trúng lại nhanh chóng vung vẩy lưỡi đao trên tay lên, nâng đao chặt chém về phía Triệu Khách.
Tuy tốc độ không nhanh đến mức như tia chớp, nhưng với trạng thái thân thể hiện tại của đám người Triệu Khách, hoàn toàn là vội vàng không kịp chuẩn bị.
Ánh mắt Triệu Khách lóe lên nhìn lưỡi đao đánh tới, đột nhiên lăn một vòng trên mặt đất.
Một tiếng “choang” thật lớn, tấm ván gỗ vỡ vụn văng ra bốn phía, trông lưỡi đao dài nhỏ rất mỏng manh lại vô cùng sắc bén.
Lực lượng bộc phát ra trên lưỡi đao càng là thứ không một người nào có thể chống lại, lưỡi đao vẩy ngang một cái, chỉ thấy lưỡi đao đâm thẳng vào tim Triệu Khách.
“Ta đi đại gia ngươi!”
Trong thoáng chốc, một tiếng rống to vang lên, không biết Vương Ma Tử đã bò dậy từ dưới đất khi nào, lao đến bên cạnh võ sĩ khôi giáp.
Hắn ta nghiêng người tiếp cận, hai đầu gối hơi cong, đột nhiên áp sát vào khôi giáp võ sĩ, đây là một chiêu cực kỳ hung ác trong Bát cực băng, Thiếp sơn kháo.
Đổi lại là bản thể của Vương Ma Tử, dù không có tem gia trì, chỉ dựa vào lực lượng của thân thể cũng có thể đụng lật ngược toa xe nhỏ đã dừng lại, có thể nghĩ lực lượng này như thế nào.
Lúc này lại thêm một cái Thiếp sơn kháo, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, Vương Ma Tử bay ngang ra ngoài, hoàn toàn không phải sự va chạm cùng một cấp bậc.
Vương Ma Tử vốn đã bị trọng thương, lần này càng bị đụng đến hoa mắt chóng mặt, cổ họng ngòn ngọt sau đó phun ra một ngụm máu tươi ngã trên mặt đất, ngay cả năng lực cử động một chút cũng không có, đã mất đi cả nửa cái mạng.
Nhưng bị Vương Ma Tử va chạm như thế, trường đao trên tay võ sĩ lại mất đi sự chính xác, lưỡi đao cắt ra một đường vết rách trên đầu vai Triệu Khách, cũng không đâm trúng điểm yếu hại.
Dưới vết thương máu me đầm đìa, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía bình gốm trên tế đàn.
Phát hiện trên bình gốm lại tuôn ra một luồng sương mù màu đen, hơn nữa sương mù càng ngày càng dày đặc.
“Là nó đang thao túng?”
Nghĩ đến đây, Triệu Khách rút súng lục ra, nhắm thẳng về phía bình gốm bóp cò súng.
“Phanh phanh phanh!”
Nhưng cả ba phát đạn đều bị võ sĩ trước mặt nghiêng người chắn được, võ sĩ khôi giáp rộng lớn, hoàn toàn che kín bình gốm, căn bản không cho Triệu Khách chút cơ hội nào.
“Đáng chết! Đây là vẻ ngoài ban đầu của ngươi?”
Xuyên qua khe hở khôi giáp, Triệu Khách lờ mờ thấy một đôi tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào trên người hắn.
Hoàn toàn không có chút ham muốn loài người nào, càng giống một dã thú tràn ngập giết chóc.
Lúc thấy mình bị ép đến góc tường từng chút một, không có cách nào tiếp tục lùi lại nữa, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ trong toa xe.
Vóc dáng của người tới không cao, mặc quần áo của binh lính Oa quốc, cùng lúc nhảy vào toa xe còn vô thức chạm vào mũi của mình.
Là Thôi Kiến Quốc!
Thấy hành động nhỏ này của đối phương, Triệu Khách có thể xác định người này là Thôi Kiến Quốc, vì đây là người đeo kính lâu ngày thường lo lắng kính mắt của mình sẽ rơi xuống, vô tình có hành động điều chỉnh vị trí.
Theo hành động nhảy vào toa xe của Thôi Kiến Quốc, một tiếng súng điếc tai nổ tung trong xe.
Tiếng súng này hoàn toàn khác với tiếng súng bình thường, càng giống một tiếng sấm chấn lỗ tai người ta vang lên ong ong.
Lúc tiếng súng này vang lên, dường như võ sĩ đã nhận ra nguy hiểm vô thức muốn né tránh.
Nhưng so sánh với tốc độ của viên đạn, tốc độ của hắn ta quá chậm.
“Cạch!”