Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1731 - Chương 1731 - Vì Tham Lam

Chương 1731 - Vì tham lam
Chương 1731 - Vì tham lam

Cẩn thận suy nghĩ một chút, dù là tế đàn trên xe lửa hay bút ký của Yamana Ichiro, đều sẽ xuất hiện việc quái vật giết người đưa thư, thậm chí xe lửa đột nhiên biến mất một phần ba.

Tất cả những tin tức mà Triệu Khách cần phải biết đều đến từ cái đài radio này, thậm chí không có một tin tức nào là bọn họ tự phát hiện!

Trong lúc vô hình, hắn và Vương Ma Tử trải qua từng việc đã xảy ra, đến cuối cùng trở thành con rối gỗ của đài radio.

Bọn họ đề phòng người ở bên kia đài radio, lại không để ý đến bản thân cái đài radio cũng có khả năng là một trò lừa gạt.

“Thủ pháp của ngươi rất cao minh, hiện tại ta còn không thể hiểu ra những giọng nói trong đài radio là người đột nhiên tạo ra hay là còn cách gì khác, nhưng chắc chắn ngươi gọi ra võ sĩ này và sự xuất hiện của ngươi là nét bút hỏng lớn nhất, vẽ rắn thêm chân trong cạm bẫy này của ngươi!”

“Ồ, ngoài ra còn có một điều nữa, lúc ngươi viết chữ trên mặt kính là dùng tay phải, nhưng ta nhớ lúc ngươi nổ súng lại là tay trái, ngươi thuận tay trái à?”

Triệu Khách dùng giọng điệu trêu chọc, lại một lần nữa chỉ ra trong nét bút hỏng sau cùng của Thôi Kiến Quốc có ẩn giấu bao nhiêu sơ hở.

Triệu Khách có thể hiểu hắn ta làm như thế là ép hắn nhanh chóng phá hủy bình gốm này.

Hắn ta cũng không ngờ, Triệu Khách không phải một học sinh ngoan tuân thủ quy củ gì đó, đối mắt với hai chọn một, Triệu Khách lại đưa ra sự lựa chọn bụng dạ ác độc như thế.

Giết nhầm một vạn cũng không bỏ sót một.

“Khụ khụ!”

Đối mắt với lời châm chọc khiêu khích của Triệu Khách, Thôi Kiến Quốc không nhịn được ho khan dữ dội.

Ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cái bình gốm phía sau, hắn ta không trả lời vấn đề của Triệu Khách, mà là mang theo bất đắc dĩ và tiếc nuối nhắm mắt lại.

Vào lúc này, trước một căn nhà cũ không biết tên trong thần bí chi địa.

Một gốc cây ngô đồng đã khô héo giống như căn nhà đã sớm rách nát ở phía sau, thân thể tàn phế còn sót lại chứng minh cảnh tượng mình đã từng phồn vinh.

Trên bàn đá dưới tàng cây, một chén trà đậm đã được nấu xong từng lâu, một quyển sách thật dày, một nữ nhân trung niên mặc sườn xám ngồi bên cạnh bàn đá.

Mái tóc dài được búi gọn ở sau gáy, đoan trang, điển nhã, phối hợp với sườn xám trên người càng có vẻ đẹp ôn nhuận như ngọc của nữ nhân Đông Phương truyền thống.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản năm tháng để lại nếp nhăn ở trên khóe mắt của nàng.

Đôi mắt thâm trầm kia mang theo vài phần lo lắng, yên lặng nhìn chằm chằm phương xa như đang chú ý điều gì đó, cho đến lúc này mới chính thức bình tĩnh lại.

Nhưng đúng lúc này trong ánh mắt nữ nhân đột nhiên tràn ra một vòng tàn khốc, khóe mắt liếc nhìn căn nhà rộng mở đằng xa.

Nàng không khỏi thở sâu, lẳng lặng nằm trên ghế, không nhanh không chậm lấy ra một tẩu thuốc màu xanh biếc.

Theo một cơn gió mát thổi tới, chỉ thấy gốc cây ngô đồng đã khô héo sau lưng nữ nhân lại tỏa sáng sinh cơ trong phút chốc.

Không chỉ là cây ngô đồng, ngay cả mặt đất khô ráo dưới chân cũng sinh ra màu xanh biếc.

“Hồng bà bà, từ trước đến giờ ngươi không rời khỏi Quỷ thị, lại không để ý đến sau khi Quỷ thị đại loạn còn có nhiều việc vặt vãnh như vậy, chạy đến nơi đây hưởng sự thanh nhàn, thật sự hiếm thấy!”

Lại nghe được một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa, theo đó là một bóng dáng váy hồng, không biết thiếu nữ này đã ngồi bên cạnh Hồng bà bà từ lúc nào.

Khuôn mặt thiếu nữ bị một tầng khăn che mặt màu hồng ngăn cách, khiến người nhìn không thấy được hình dáng của nàng.

Nhưng giọng nói của nàng như trăm tước linh điểu uyển chuyển trong trẻo, dáng người dưới làn váy dài mảnh khảnh khiến người ta mơ màng.

Đối mặt với câu trêu đùa của thiếu nữ, câu trả lời của Hồng bà bà là không nhanh không chậm nhả ra một làn khói hồng từ trong lỗ mũi.

Chỉ thấy làn khói hồng ngưng tụ không tan, mây mù trong không khí càng giống sợi bông nhỏ bé, những nơi đi qua, lá xanh chồi non vừa sinh ra lập tức tan thành mây khói.

Đối với điều này, thiếu nữ lại phát ra tiếng cười như chuông bạc, ngược lại làm như không thấy làn khói hồng xung quanh, nhưng trên người lại sinh ra ánh sáng xanh oánh nhuận, quét sạch sành sanh bụi mù trong không khí.

“Bà bà, tuổi tác của ngươi đã cao, đừng tức giận lại nguy hiểm đến tính mạng, Quỷ thị còn cần ngươi chống đỡ.”

Giọng điệu thiếu nữ không mặn không nhạt, ngồi ở bên cạnh như đang bàn về chuyện nhà, nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy mang theo chút đâm chọc chói tai.

“Ta nghe nói lần này Quỷ thị đại loạn, có một tiểu tử gọi là Tề Lượng được người ta đặt biệt danh đại ca dẫn đầu, còn là hệ thánh quang, người kế tục tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc, trong mười người đưa thư đứng đầu, lão già thuộc hệ thánh quang kia vẫn khiến người ta chán ghét nhất.”

Thiếu nữ nói xong, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhẹ che miệng cười yếu ớt nói: “Ôi chao, bà bà, ngươi nhìn cái miệng này của ta đi, ta cũng không có ý mắng ngươi, nhưng ngươi là người lớn tuổi nhất trong mười người chúng ta, ha ha ha.”

Nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh nói lảm nhảm, cuối cùng ánh mắt Hồng bà bà đã nhìn chằm chằm vào trên người nàng, gõ tẩu thuốc trên tay: “Lạc Nữ, có việc thì nói, không việc thì… Cút!”

Bình Luận (0)
Comment