Đợi đến khi nói ra một chữ cuối cùng, không biết từ lúc nào xung quanh đã có mây đỏ che ngập bầu trời.
Mây đỏ bốc lên hóa thành đại dương mênh mông, phát ra từng tiếng sóng lớn gầm gào.
Thấy thế, giọng nói của thiếu nữ được gọi là Lạc Nữ cũng trở nên nghiêm túc: “Hồng bà bà, ngươi đại diện tịch diệt, tuy năng lực của ta kém hơn ngươi nhưng đừng quên, nếu ngươi ra tay cũng là phá hỏng quy củ, sẽ bị bài xích khỏi thần bí chi địa.”
Đối mặt với sự uy hiếp của thiếu nữ, Hồng bà bà lại mỉm cười, “Ngươi cảm thấy ta quan tâm sao?”
Nói xong lời này, trong biển đỏ phát ra tiếng gào thét núi sập đất nứt.
Trong tích tắc, sắc mặt thiếu nữ lập tức khó coi đến cực điểm, giọng nói không còn ung dung như vừa rồi mà phát ra một tiếng rít chói tai, để ánh sáng xanh bùng lên quanh người, nhảy vào trong biển máu.
Sau một lát, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp chật vật nhảy ra từ cửa sân, váy dài màu hồng trên người đã bị lột sạch sành sanh.
“Đáng chết, mụ già kia, ngươi chờ đấy!”
Chịu thua thiệt ngầm, Lạc Nữ không dám ở lại thêm nữa, lần này là lột sạch quần áo của mình, lần sau là lột sạch một lớp da.
Không có cách nào, ai bảo năng lực của mình bẩm sinh đã bị đối phương áp chế chặt chẽ, chỉ dám để lại một câu hung ác, một giây sau bóng dáng Lạc Nữ đã nhanh chóng biến mất trước cửa sân.
“Phù…” Theo một sợi khói nhẹ phun ra từ trong môi, biển máu vừa hủy thiên diệt địa trong đình viện đã không còn tồn tại từ lâu, chỉ có phụ nhân trung niên cầm tẩu thuốc lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng không ai để ý đến đầu ngón tay phụ nhân có giọt máu đỏ bừng, từng giọt không ngừng nhỏ xuống theo móng tay.
Vi phạm quy định sẽ bị trừng phạt, chống cự trừng phạt sẽ phải trả cái giá cao hơn.
Nhưng… Đáng giá!
…
Thôi Kiến Quốc đã chết, chết không nhắm mắt cũng tốt, chết oan uổng cũng được, nhưng không thể phủ nhận kế hoạch của hắn ta rất cẩn thận.
Thành công lừa được và Vương Ma Tử, bản thân lại ẩn nấp trong bóng tối một cách hoàn mỹ, chỉ thông qua cái đài radio này đã dễ như trở bàn tay biến bọn họ thành rối gỗ.
Nhưng hắn ta đã thất bại, không phải thất bại vì hắn ta vẽ rắn thêm chân vào trong kế hoạch, ngay từ đầu hắn ta không nhận thức rõ Triệu Khách trước mặt là một sát thủ máu lạnh như thế nào.
“Khụ khụ! Chẳng lẽ tên này là người đưa thư?”
Nhìn xác chết Thôi Kiến Quốc trên mặt đất, trong lòng Vương Ma Tử cũng thấy lạnh cả người, đây là thần bí chi địa, mỗi khu vực ở chỗ này đều có thể là đống đổ nát của một không gian khủng bố.
Sẽ phải đối mặt với tình huống càng phức tạp hơn.
Thậm chí có một truyền thuyết, nói nơi này đã từng là một bộ phận của không gian khủng bố, chỉ có điều sau này bị đánh nát mới biến thành chỗ như vậy.
Ở chỗ này, ngươi gặp phải bất kỳ người nào, bất kỳ việc gì đều có thể là cạm bẫy đã được lên kế hoạch cẩn thận.
Ngươi cũng không biết trong bóng đêm rốt cuộc có bao nhiêu đôi mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào ngươi.
Tóm lại, cho dù Vương Ma Tử và Triệu Khách cực kỳ cẩn thận, trong lúc lơ đãng cũng rơi vào cạm bẫy đã được thiết kế tốt.
“Không! Hắn không phải.”
Triệu Khách nhìn xác Thôi Kiến Quốc lắc đầu, nếu đối phương là người đưa thư cần gì rắc rối như vậy, đối phó với hai tên phế vật thế này, e rằng bọn họ không có tư cách chạy trối chết.
Vương Ma Tử suy nghĩ nhìn đài radio còn đang lặp đi lặp lại trên tay Triệu Khách, càng hoang mang hơn: “Nhưng nhóm người trong đài radio…”
Triệu Khách biết Vương Ma Tử muốn nói điều gì, quay đầu hỏi ngược lại: “Từ đầu đến cuối, ngươi có nghe bọn họ nói mình là người đưa thư không?”
“Điều này…” Vương Ma Tử lập tức nghẹn họng không trả lời được.
Suy nghĩ lại từ lúc vừa bắt đầu, là đám người Triệu Khách nghe giọng nói nữ nhân này cảm thấy quen thuộc, dường như trước đó đã nghe được tiếng ca kia.
Lúc này mới vô thức coi đối phương là người đưa thư.
Trên thực tế, từ đầu tới cuối đối phương không nhắc một chữ nào.
“Tuy không biết vì sao hắn làm được, nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta làm thế nào rời khỏi nơi này!”
Triệu Khách nhìn quanh, tuy Thôi Kiến Quốc đã chết nhưng bọn họ chưa từng rời khỏi nơi này, đây mới là điểm mà Triệu Khách quan tâm.
“Đợi chút, ngươi nghe xem… Tiếng gì.”
Vương Ma Tử nằm trên mặt đất lỗ tai khẽ động đậy, chỉ nghe một tràng tiếng động khác thường, Triệu Khách cẩn nhận nghe kỹ, quả nhiên có từng tiếng “rắc rắc rắc” như có thứ gì đó nứt ra.
“Tấm gương?” Triệu Khách liếc nhìn Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử cẩn thận nghe, gật đầu: “Có hơi giống tiếng mặt băng vỡ ra, nhưng nơi này đâu có cái gì…”
Vương Ma Tử còn chưa nói xong, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến một việc, chủ nhân ban đầu của Mộng tưởng bảo thạch là Diêu Quân một người có năng lực không gian, đã từng vây đám người Trương Hải Căn ở trong gương.
Trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến điều gì đó, hoảng sợ nói: “Không tốt, sắp nát!”
“Cái gì? Cái gì sắp nát?”
Vương Ma Tử còn chưa rõ Triệu Khách nói cái gì, chỉ nghe “cạch” một tiếng, toa xe dưới người bọn họ đột nhiên chia năm xẻ bảy nổ vỡ.
Hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử căn bản không có sức để phản kháng đã cảm thấy dưới chân trống không, theo đó là cảm giác đạp hụt đột nhiên xuất hiện.