Hai người vô thức phản kháng mạnh mẽ, chỉ có điều hai người vừa giằng co.
“A!”
Vương Ma Tử vung cánh tay lên, thân thể đột nhiên nhảy dựng lên từ dưới đất, nhưng “cạch” một tiếng nặng nề dường như đầu đập vào trần nhà, cảm giác đau đớn nóng bỏng khó chịu.
“Hít!”
Vương Ma Tử thở sâu, ôm đầu mở to mắt nhìn, vẻ mặt trở nên vui mừng.
“Trở về! Ha ha, cuối cùng đã trở về.”
Sau khi mở to mắt ra, Vương Ma Tử phát hiện ý thức của mình đã quay về thân thể của mình, nhìn sang cũng thấy Triệu Khách mở mắt bò dậy từ dưới đất.
Bọn họ cũng ở đầu xe lửa, chỉ có điều lúc này đầu xe lửa phủ đầy tro bụi, tình huống giống như đúc lúc trước bọn họ đã thấy.
Không biết bên cạnh bọn họ đã bị vẩy một vòng bột trắng từ khi nào, lúc này phần lớn bột phấn đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Về phần ngọn nguồn của máu tươi lại là Thôi Kiến Quốc ngã xuống trên mặt đất bên cạnh.
Triệu Khách đưa tay lấy một túm bột phấn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát một chút, trên mặt lộ ra vẻ quả nhiên là thế: “Là pha lê!”
Tuy cách làm khác với Diêu Quân, nhưng pha lê cũng có một loại tác dụng dẫn đường đặc biệt với linh hồn.
“A, sao hắn có thứ đồ chơi này, chẳng trách!”
Vương Ma Tử nhặt được một cái ốc biển ở trên mặt đất mới chợt hiểu ra, nói với Triệu Khách: “Tuy không biết hắn lấy được từ chỗ nào, nhưng con ốc biển này là một loại đạo cụ đặc thù, Huyễn âm hải loa, nói dễ hiểu hơn chút là một thiết bị đổi giọng và máy lặp lại.”
Vương Ma Tử tuyệt đối không nhận nhầm loại đạo cụ này, đây cũng không phải đạo cụ hiếm lạ gì.
Vương Ma Tử đã từng có một cái còn cao cấp hơn cái này.
Điều này cũng giải thích vì sao bọn họ lại nghe được giọng của đám người đưa thư khác.
Nhưng vẫn còn một vấn đề khiến Vương Ma Tử cảm thấy hoang mang, mặc dù bọn họ không có tem gia trì nhưng năng lực thân thể vẫn vượt xa người bình thường.
Rốt cuộc Thôi Kiến Quốc làm thế nào để bọn họ im hơi lặng tiếng rơi vào trong bẫy của hắn ta?
Đối với vấn đề này, thật ra trong lòng Triệu Khách đã sớm có đáp án, lấy ra một đôi sư tử bạch ngọc từ trong ngực, cười khổ nói với Vương Ma Tử: “Vì tham lam!”
Đối với sư tử bạch ngọc, lúc cầm trên tay lại khiến người ta cảm thấy cả người ấm áp không diễn tả được.
Dựa vào kinh nghiệm có thể kết luận, chắc chắn sư tử bạch ngọc là một con tem không tệ, dù tạm thời Triệu Khách và Vương Ma Tử không phải người đưa thư, nhưng sự tham lam của người đưa thư vẫn ăn sâu vào trong xương cốt.
Lại không ngờ, sư tử bạch ngọc cũng là kíp nổ khiến bọn họ trúng chiêu.
Triệu Khách lại tìm kiếm trên xác Thôi Kiến Quốc một lúc, quả nhiên tìm được một cái sư tử bạch ngọc khác.
Nhưng rõ ràng cái sư tử bạch ngọc này không giống với bọn họ, nhìn từ mặt tạo hình, trong miệng con sư tử này ngậm một cái như ý, chạm trổ tinh tế hơn cái trên tay bọn họ, cầm trong tay lại không có cảm giác ấm áp kia.
“Đáng tiếc, hiện tại chúng ta không có sách tem, nếu không cũng có thể biết rốt cuộc thứ đồ chơi này là cái gì.”
Vương Ma Tử lại gần đặt ba miếng sư tử ở trên tay, mơ hồ cảm giác ba cái sư tử này là một bộ, nhưng không có sách tem, bọn họ cũng không có cách nào biết được bộ sư tử đá này là cái gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu có sách tem, e rằng bọn họ sẽ phát hiện sư tử bạch ngọc có vấn đề từ trước.
“Ồ!”
Lúc này, Triệu Khách tìm được một bức ảnh từ trong túi Thôi Kiến Quốc, bức ảnh đen trắng, một hàng năm người đứng bên cạnh xe lửa chụp ảnh tập thể.
Nhìn bóng dáng mơ hồ trên bức ảnh, Triệu Khách đột nhiên vô thức nhìn đôi giày của những người ở trong bức ảnh.
Nhìn thoáng qua, một đôi giày leo núi quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Khách.
Nhìn đôi giày này, Triệu Khách không khỏi nhíu mày.
Ánh mắt nhìn về phía Thôi Kiến Quốc có thể xác định, xác chết mà bọn họ thấy trước tế đàn cũng là nam nhân đi giày leo núi ở trong bức ảnh này.
Bốn người còn lại trong bức ảnh này đều đi giày quân đội màu xanh, loại giày leo núi màu đen rất hiếm gặp ở thời đại này.
Phải biết rằng ở thời đại vừa mới cải cách giải phóng, muốn mua loại giày cao cấp này cũng cần chỉ tiêu, hoặc là ngươi có người thân ở nước ngoài mới có thể lấy được chỉ tiêu.
Có thể thấy, gia cảnh của nam nhân này không tệ, nghĩ đến lúc Thôi Kiến Quốc giới thiệu bối cảnh đã nói mình được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Có lẽ nam nhân này là người mà Thôi Kiến Quốc muốn tìm.
Chỉ tiếc, chắc chắn trong này có rất nhiều câu chuyện, nhưng rốt cuộc câu chuyện này như thế nào, thì theo cái chết của Thôi Kiến Quốc, hiển nhiên Triệu Khách không có cách nào biết được sự thật.
“Không đúng!”
Đúng vào lúc này, Vương Ma Tử đột nhiên cảm giác hơi không đúng, khẽ nói: “Tuy đã giải quyết rắc rối này, nhưng hiện tại chúng ta vẫn bị nhốt ở nơi quỷ quái này.”
Vương Ma Tử thò đầu ra cửa sổ, chỉ thấy xung quanh hoàn toàn là một mảng mờ tối tĩnh mịch.
Bọn họ vẫn bị vây ở trong bóng tối này, cũng chính là đi âm mà đám người Triệu Khách đã nói.