Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1746 - Chương 1746 - Âm Dương Khác Đường (2)

Chương 1746 - Âm Dương khác đường (2)
Chương 1746 - Âm Dương khác đường (2)

Nàng nhớ kỹ hôm nay nữ nhi và nhi tử sẽ dẫn tôn tử và ngoại tôn về nhà đoàn viên, nên đặc biệt làm một bàn đồ ăn lớn.

Sau đó nàng ngồi trong nhà khách chờ đợi bọn nhỏ về nhà, nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ tối đến đêm khuya, từ đêm khuya đến rạng sáng.

Cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới thấy nhi tử và nữ nhi của mình vẻ mặt mệt mỏi đầy nước mắt về nhà, yên lặng thu dọn di vật của lão thái thái.

Lão thái thái gọi bọn họ, bọn họ lại không nghe được, lão thái thái túm lấy bọn họ, phát hiện căn bản không chạm vào được.

Khi nàng thấy báo cáo tử vong để trên bàn mới nhận ra mình đã chết, nhưng lão thái thái không chấp nhận kết quả như vậy.

Nàng đã chờ thật lâu mới chờ được lần đoàn tụ này, kết quả vì vội vàng mua thức ăn về nhà mà không nhìn đường, chết oan chết uổng.

Cuối cùng âm dương cách biệt, oán khí trong lòng khiến nàng biến thành lệ quỷ, suýt thì hại chết người một nhà.

Câu chuyện này rất đơn giản, nhưng đằng sau câu chuyện lại khiến người ta thổn thức.

Cũng giống như tên trước mắt vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận cái chết, người đưa thư đã thấy nhiều sự sống chết, chậm chí hai tay cũng dính đầy máu tươi.

Nhưng càng như vậy bọn họ càng sợ chết, càng giãy giụa ở biên giới cái chết, càng có thể cảm nhận được sự tốt đẹp khi còn sống.

Cái gì? Có người không sợ chết hay không?

Ừ, có, nhưng phần lớn những người này còn chưa trở thành người đưa thư trung cấp, trên cơ bản đều bị loại mất.

Cũng như lão thái thái, khoái thủ Ngô đối mặt với cái chết càng không cam tâm hơn vị lão thái thái kia.

Chỉ có điều, hiển nhiên hắn ta đã chọn sai đối tượng để trút giận.

Camilleri nhíu mày, đối mặt với khoái thủ Ngô đã biến thành lệ quỷ chỉ nhẹ nhàng gảy một ngón tay.

“Ông!”

Một sóng âm có thể thấy bằng mắt thường do đầu ngón tay tạo ra, cánh tay khoái thủ Ngô còn chưa chạm đến Camilleri đã không ngừng vặn vẹo thành một đoàn bánh quai chèo trong sóng âm.

Nếu khoái thủ Ngô còn sống gặp được công kích như vậy, có lẽ có thể dựa vào năng lực người đưa thư để cưỡng ép rời khỏi sóng âm.

Nhưng bây giờ khoái thủ Ngô chỉ là một lệ quỷ vừa lột xác, đừng nói Camilleri là người đưa thư trung cấp có thực lực ngang ngược, dù là một người đưa thư hạ cấp…

Không!

Ngay cả Triệu Khách lúc này…

Cũng không đúng, lại giảm xuống một bậc nữa, ngay cả Vương Ma Tử cũng có thể nhẹ nhõm đánh ngược lại hắn ta.

Tất nhiên cái giá khi lựa chọn sai lầm rất nặng nề.

Camilleri không có chút lòng từ bi nào, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy trong không khí mấy lần.

Trong không khí bị khuấy động ra từng tầng sóng âm, những sóng âm này đan xen từ những phương hướng khác nhau, khiến thân thể khoái thủ Ngô đột nhiên nổ tung trong sóng âm, hoàn toàn tan thành mây khói.

Đối mặt với điều này, quản sự đứng trước cửa vương phủ không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt không vui nhìn về phía Camilleri.

Hắn ta cầm lấy cái bút vừa đặt xuống, nhẹ nhàng vạch một cái vào bản danh sách trước mặt.

Chỉ thấy cái tên vừa xuất hiện trên danh sách lại bị mực nước xóa mất.

“Người đưa thư hệ âm, quả nhiên là nàng!”

Vương Ma Tử đứng sau lưng Triệu Khách, đưa tay chọc Triệu Khách, hất cằm lên nháy mắt mấy cái với Triệu Khách.

Tối hôm qua Camilleri dẫn theo Gia Ngọc đến một gian phòng khác nghỉ ngơi, Vương Ma Tử từng nói với Triệu Khách, có thể nữ nhân này là một người đưa thư.

Ách! Câu nói này rất phí lời, nhưng ý của Vương Ma Tử là hắn ta từng nghe rất nhiều tin đồn về nữ nhân này, đây là một người đưa thư rất đặc biệt.

Thứ đặc biệt không phải năng lực của nàng mà là phong cách của nàng.

Cho đến hiện tại, nàng là người thứ nhất cũng là người duy nhất công khai mình là người đưa thư ở trong hiện thực, không chỉ công khai còn dựa vào năng lực hệ âm nhạc của mình để tổ chức concert khắp nơi.

Có thể nói, ở trong hiện thực có rất nhiều từng nghe âm nhạc của nàng, là ca sĩ cấp Thiên hậu đại danh đỉnh đỉnh ở Âu Mĩ.

Vương Ma Tử chưa từng gặp nàng chỉ từng nghe nói đến nhưng cũng không để trong lòng, sau đó đã chủ động tiến vào vùng đất bỏ đi lẩn trốn.

Cho nên lần đầu tiên gặp mặt, Vương Ma Tử cũng không nhận ra nàng, cho đến khi nàng tự giới thiệu tên mới hoảng hốt nghĩ tới thân phận của nàng.

Nhớ đến lúc ấy, Vương Ma Tử còn cố ý đưa tay chọc Triệu Khách một cái.

Trước đó chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ Camilleri ra tay càng khẳng định thân phận của nữ nhân này.

Triệu Khách gật đầu, được Vương Ma Tử nhắc nhở như thế, hắn cũng có chút ấn tượng.

Dường như trước kia linh hồn Vương Na bị hắn giam cầm trong nhà, lúc chữa bệnh cho hắn từng xem một tin tức ở trên tivi, tin tức nói ca sĩ nào đó sắp tới địa phương diễn tấu.

Nhưng khi đó hắn cũng không quan tâm lắm, không ngờ thời gian đã qua lâu như vậy còn có thể gặp được ở chỗ này.

Chỉ có thể nói, cuộc đời không chỗ nào không có duyên.

Ngay lúc ánh mắt hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử giao lưu với nhau, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy không đúng, dùng cùi chỏ đẩy Vương Ma Tử còn đang dương dương đắc ý.

Không biết từ lúc nào trên khoảng đất trống trải trước cửa chính lại xuất hiện bóng dáng người đưa thư, không chỉ một người, mà là hai người, ba người, trong chốc lát đã có tám chín người.

Bình Luận (0)
Comment