Ánh mắt Camilleri nhìn xung quanh, trước cửa vương phủ lớn như vậy lại chỉ có thưa thớt mấy “người” vội vàng đi ngang qua, phần lớn đều có cảm giác như đến xem trò vui, người thật sự chờ ở chỗ này lại chỉ có đám người Triệu Khách.
“Chậc, có thể là nữ nhi của vị vương gia này khá xấu, dù sao người ta là người địa phương nên hiểu khá rõ, đây giống như món quà vặt đường phố nào đó chuyên lừa người bên ngoài.”
Triệu Khách nửa đùa nửa thật nói với Camilleri, đương nhiên phần lớn ánh mắt đều tập trung vào tiểu nữ hài Gia Ngọc bên cạnh Camilleri.
Nhưng Vương Ma Tử ngồi bên cạnh nghe được điều này, không nhịn được quay đầu hung dữ lườm Triệu Khách: “Vậy dựa vào cái gì là ta đi tham gia, tại sao ngươi không đi?”
Triệu Khách nghe đến đây trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ cái trán trụi lủi nói: “Vì ta là hòa thượng, hơn nữa ngươi khá có kinh nghiệm ở phương diện này, vị lão thái thái kia cũng không ít hơn ngươi!”
“Cút!”
Nghe Triệu Khách nhắc đến Vương lão thái, khuôn mặt Vương Ma Tử khó coi như ăn mướp đắng.
Hai người đang nói đùa đến vui vẻ, Triệu Khách đột nhiên dừng nói, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, không biết bên cạnh xuất hiện thêm một nam nhân từ lúc nào.
Người này để trần nửa người trên cơ bắp gầy gò, ánh mắt đờ đẫn đứng ở nơi đó.
Thân thể gầy gò, một con hổ xuống núi kéo dài từ trên cổ đến ngực, phối hợp với dáng vẻ mặt gian xảo trá của hắn ta, không khỏi khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Sau khi ánh mắt đờ đẫn của nam nhân đánh giá xung quanh một vòng, chầm chậm quay đầu lại nhìn đám người Triệu Khách, lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi: “Ta… Cái này… Nơi này… Là nơi nào??”
“Ta ở đâu? Nơi này là nơi nào?”
Điều duy nhất mà khoái thủ Ngô có thể nhớ tới, đó là một cảm giác lạnh buốt nhanh chóng xuyên qua từ dưới hông mình, nhưng điều còn lại… Trong đầu khoái thủ Ngô hoàn toàn trống rỗng.
“Ta đang ở đâu, các ngươi nói chuyện đi!”
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của một đoàn người Triệu Khách trước mặt, khoái thủ Ngô không nhịn được tiến lên một bước, mở miệng thục giục.
Nhưng chân trái bước ra, chân sau lại không thể tiến lên cùng, lại nghe một tiếng “xoẹt”, tin tưởng rất nhiều người đều rất quen thuộc với tiếng đũng quần rách này.
Nhưng khoái thủ Ngô cúi đầu nhìn lại phát hiện không chỉ đũng quần của mình bị xé rách, phân nửa thân thể bên trái cũng bị rách ra theo.
Nhìn thân thể sai chỗ, khoái thủ Ngô ngạc nhiên, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được hình ảnh má trái nhìn chằm chằm má phải, hình ảnh này vô cùng quỷ dị, đừng nói khoái thủ Ngô, ngay cả Vương Ma Tử cũng cảm thấy sự kỳ quái không diễn tả được.
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, chỉ thấy sắc mặt khoái thủ Ngô lúc sáng lúc tối, sau khi phát ra một tiếng rít lại xoay chuyển ánh mắt, tay trái túm lấy Camilleri.
Vẻ mặt nửa gò má bên trái như một hài tử lạc đường, hoảng sợ, lo lắng, hoàn toàn không có cách nào yên tĩnh lại.
“Cứu… Cứu ta, ta không chết, ta còn sống, nhanh! Nhanh cứu ta! Cầu xin ngươi nhanh cứu ta! Ta cho ngươi điểm bưu điện, tem hiếm có, còn có… Đúng, ta còn có một con tem cấp bạch ngân rất hiếm có, cứu ta, tất cả đều là của ngươi, hiện tại ta có thể đưa đầu hàng lệnh cho ngươi.”
Khoái thủ Ngô phát ra tiếng hét chói tai muốn gửi đầu hàng lệnh cho Camilleri, song khi hắn ta gọi sách tem ra, lúc này mới phát hiện sách tem căn bản không nghe theo lời kêu gọi của hắn ta, đã hoàn toàn biến mất.
Triệu Khách và Vương Ma Tử đứng bên cạnh nhìn nhau, không ngờ cái tên đột nhiên xuất hiện này lại là một tên người đưa thư!
“Ngươi đã chết!!”
Nhìn khoái thủ Ngô túm lấy cánh tay của mình, Camilleri không chút khách sáo đẩy hắn ta ra, đừng nói nàng không cứu được, dù cứu được thì Camilleri cũng không cứu hắn ta.
Không chỉ không cứu, thậm chí có khả năng còn nhân cơ hội để xử lý tên này.
Bốn chữ bỏ đá xuống giếng này không phải độc quyền của người đưa thư, nhưng tuyệt đối là sự hình dung không có gì thích hợp bằng.
Có lẽ Camilleri dùng sức hơi quá, khiến thân thể sai chỗ của khoái thủ Ngô hoàn toàn nứt ra, nửa người ngã mạnh xuống đất, nhìn ruột, bảo bối của mình lộ ra trước mặt mình, vẻ mặt nửa bên mặt còn lại của khoái thủ Ngô trở nên rất phức tạp.
“Ngươi đã chết!”
“Ngươi đã chết!”
“Ngươi đã chết!”
Trong tai quanh quẩn câu nói vừa rồi của Camilleri, có lẽ lúc này khoái thủ Ngô mới thật sự hiểu ra mình đã chết.
Nhìn thân thể của mình, lại nhìn Camilleri thờ ơ lạnh nhạt, một luồng oán khí trước nay chưa từng có xuất hiện trên mặt khoái thủ Ngô.
“Không, ngươi lừa ta! Đều là ngươi hại ta!”
Theo một tiếng gầm lên đầy giận dữ, chỉ thấy nửa người còn lại của khoái thủ Ngô nhào về phía Camilleri.
Theo khoái thủ Ngô đánh tới, một luồng oán khí dày đặc lập tức bộc phát ra trên người khoái thủ Ngô, tên này lại biến thành lệ quỷ trong nháy mắt.
Đối với điều này, Triệu Khách không nhịn được thở dài trong lòng, yên lặng lắc đầu, không phải ai cũng có thể chấp nhận hiện thực mình đã chết.
Triệu Khách nhớ bản thân đã từng thấy một câu chuyện như thế này, lúc một lão thái thái băng qua đường không nhìn đèn tín hiệu, kết quả gặp xe không tuân thủ giao thông bị xe đụng chết.
Nhưng chết quá nhanh khiến linh hồn lão thái thái rời khỏi xác càng không ý thức được mình đã chết, vẫn đi về nhà, làm đồ ăn cho bọn nhỏ như thường ngày.