Cái gọi là dưới một người trên vạn người, điều này không hề có sự hấp dẫn gì với những người đưa thư tự do tản mạn này.
Nhưng nghe đến sáu chữ tái tạo huyết nhục kim thân cuối cùng của La quản sự.
Triệu Khách rõ ràng cảm giác được tiếng thở dốc của những u hồn xung quanh trở nên kịch liệt, tuy bọn họ cũng không cần hô hấp, những sự dụ dỗ của sáu chữ này chắc chắn khiến bọn họ không cách nào từ chối.
Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, ví dụ tên nghiện thuốc Ải Cước Hổ vừa được no bụng ở sau lưng Triệu Khách.
Tuy vẻ ngoài của Ải Cước Hổ xấu xí nhưng lại bình tĩnh ngoài ý muốn, đối mặt với sự dụ dỗ do La quản sự ném ra hoàn toàn không bị lay động, ngược lại ánh mắt mang theo chút thương hại nhìn những u hồn khác xung quanh.
“Một đám ngu ngốc, thật sự có chuyện tốt như vậy, còn có thể đến lượt các ngươi sao!”
“Ồ! Sao nghe ý của ngươi, ngươi không định tham gia sao?”
Triệu Khách quay đầu ngạc nhiên nhìn Ải Cước Hổ, đột nhiên cảm thấy vừa rồi hắn đã coi thường hắn ta.
Đã rơi vào tình cảnh này, đối mặt với cơ hội sống lại một lần nữa, cũng không phải ai cũng có thể bình tĩnh được.
“Tham gia, đương nhiên tham gia, tặng không một món đồ như vậy vì sao không tham gia, lại nói, tuy ta xấu lại không có cách nào thay đổi được, ta nhận! Nhưng chẳng may quân chủ mắt mù, khẩu vị đặc biệt thì sao?”
Nhưng lời này khiến Triệu Khách nghẹn họng không trả lời được, nghĩ thầm con hàng này không chỉ lớn lên giống Ải Cước Hổ Vương Anh, ngay cả tính cách không biết xấu hổ này cũng không khác gì Vương Anh.
“Các vị, mời vào bên trong.”
La quản sự thấy đã đủ rồi, mở bàn tay khiến cánh cửa vương phủ sau lưng rộng mở.
“Đi!”
Nhìn cánh cửa rộng mở, những u hồn này gần như không hề suy nghĩ nhiều đã cất bước đi vào.
Đã đến mức này, dù thế nào cũng phải đánh cược một lần, cho dù cuối cùng không thành công nhưng bỗng dưng đạt được một viên Định hồn châu, vụ mua bán này vẫn có lời.
Có rất nhiều người có suy nghĩ giống với Ải Cước Hổ, thậm chí Triệu Khách còn thấy một nữ nhân cũng lăn lộn đi vào vương phủ.
Đoán chừng suy nghĩ của nữ nhân kia cũng giống với Ải Cước Hổ, ta là nữ nhân ta nhận, nhưng chẳng may quân chủ có khẩu vị đặc biệt, không thích ăn giăm bông lại thích ăn hải sản thì sao.
Đương nhiên, vị nữ nhân này cũng không được toại nguyện, mà bị thị vệ một phát đẩy ra.
La quản sự tiến lên một bước, đứng chặn ở trước mặt nữ nhân, không kiêu ngạo không tự ti duỗi tay ra, chỉ sang bên cạnh: “Thật xin lỗi, nếu đến xem lễ, kính mời đi vào từ hậu viện bên cạnh, vương phủ đã chuẩn bị xong món ngon bánh ngọt, hoan nghênh mọi người đến xem lễ.”
Triệu Khách quay đầu vẫy tay với Camilleri, ra hiệu các nàng đi xem lễ, thuận tiện ra tay giúp đỡ bọn họ bất cứ lúc nào.
Hắn đi theo sau lưng Vương Ma Tử, cùng đám người đi vào vương phủ.
Sau khi bước vào cửa lớn vương phủ, chỉ thấy đã chuẩn bị sẵn sàng bàn ghế trước đại sảnh, không chỉ bàn ghế còn chuẩn bị đầy đủ cả thịt rượu.
Theo thứ tự ngồi xuống, ngược lại bầu không khí cũng không giương cung bạt kiếm như tưởng tượng của mọi người.
Thật ra nghĩ lại cũng đúng, dù sao vương phủ người ta cũng chiêu tế, không cần thiết làm mấy trò cũ như luận võ kén rể, đoạt tú cầu gì đó giống trong phim truyền hình.
Đương nhiên cũng không thể giống với chương trình giải trí nhàm chán thị trường giao dịch sang tay nào đó, tất cả mọi người đứng thành một hàng cho quân chủ lựa chọn, không hài lòng lại đổi một nhóm người.
Sau khi đám người ngồi xuống, La quản sự cất bước đi tới, cười nói: “Chư vị, nơi này đã chuẩn bị sẵn thịt rượu ngon miệng, mọi người có thể hưởng dụng thỏa thích.”
Lúc nói chuyện, chỉ thấy quản sự vỗ tay ra hiệu mấy vị thị nữ bưng đồ ăn đến.
Món ăn được đưa đến trước mặt mọi người, chỉ thấy trên đĩa đặt một viên bảo châu ánh bạc lóng lánh.
“Vì bày tỏ thành ý, chúng ta đưa viên Định hồn châu này cho chư vị trước.”
Nhìn bảo châu trên bàn, trong lòng mọi người hơi ngạc nhiên, quả nhiên là vương phủ đủ xa hoa, vốn tưởng phải chờ đến sau đó mới có bảo châu, không ngờ lại trực tiếp đưa bảo châu lên.
“Có phải lừa đảo không!” Vương Ma Tử khẽ nói bên tai Triệu Khách.
Làm thế này cũng quá hào phóng, hào phóng đến mức khiến người ta cảm thấy hơi lo lắng.
Triệu Khách cũng bày tỏ sự nghi ngờ với điều này, Vương Ma Tử đã có thể nghĩ ra, sao những người khác lại không nghĩ ra chứ.
“Cần gì quan tâm hắn có lừa đảo hay không, lão tử đã thành thế này rồi, còn nghi ngờ cái gì nữa.”
Lúc này, Ải Cước Hổ ngồi bên cạnh lại có khí phách hơn, đưa tay cầm hạt châu lên.
Bảo châu đã đến tay, chỉ thấy phía trên tạo ra một gợn sóng có thể nhìn bằng mắt thường, một luồng sương đen tuôn ra từ trên bảo châu lại nhanh chóng dung nhập vào lòng bàn tay của Ải Cước Hổ.
Điều khó tin hơn là, Ải Cước Hổ cảm giác trong nháy mắt ngắn ngủi linh hồn càng vững chắc hơn, ngồi ở chỗ đó rõ ràng khí tức trên người đã vượt qua linh hồn người đưa thư khác một bậc.
Thậm chí những người đưa thư hệ cảm giác đã cường hóa linh hồn kia cũng kém xa tít tắp.
“Thật, thật dễ chịu, cảm giác này… Thật sự… Rất thoải mái.”