“Còn có tên mập chết bầm kia, lúc trước ở Liệp Cẩu đoàn vô cùng phách lối, hiện tại như một con chó, mẹ nó đã sớm biết không thể nghe theo hắn, lần này coi như thua ở trong tay hắn.”
Ải Cước Hổ nói chuyện, duỗi tay ra giãn gân cốt một chút, hiển nhiên đã đủ nghiện thuốc.
“Hắn!”
Điều này khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ, hàng lông mày hơi nhướn lên, chỉ thấy hàng lông mày cau chặt của Triệu Khách dần thả lỏng, trong mắt có ánh sáng lập lòe, trong nháy mắt một nụ cười rực rỡ xuất hiện trên khuôn mặt hắn: “Thú vị!”
“Điều này có ý gì?” Tuy hiện tại Ải Cước Hổ là một u hồn bình thường nhưng lỗ tai vẫn rất tốt, cảm giác sau khi hút hai hơi thuốc, toàn bộ tinh thần cũng trở nên sinh động.
Triệu Khách cười thần bí, không nói gì mà thu lại tẩu thuốc trên tay, đứng lên đi đến bên cạnh Vương Ma Tử.
“Đừng nói ta không biết suy nghĩ, ta đi với ngươi.”
Vương Ma Tử ngạc nhiên chỉ đỉnh đầu Triệu Khách: “Không phải ngươi là hòa thượng sao?”
“Dù sao không có trai giới, ta bẩm sinh đã là đầu trọc không được à.”
“Ầy…”
Nghe Triệu Khách nói vậy, Vương Ma Tử nghĩ lại hình như cũng có lý.
Ai nói đầu trọc chắc chắn là hòa thượng, chỉ là suy nghĩ của bọn họ bị ấn tượng ban đầu dẫn dắt.
Lúc hai người đang nói chuyện, phía trước đã đánh nhau thành một đống.
“Lão tử ăn ngươi!”
Cuối cùng có người oán khí quá dày đặc, bắt đầu khiến bản thân sinh ra dị biến giống như khoái thủ Ngô trước đó, phát triển theo hướng lệ quỷ.
Nếu là linh hồn tầm thường, dù oán khí dày đặc cũng không nhanh chóng biến thành lệ quỷ như thế, nhưng những người đưa thư này lại khác.
Vốn dĩ bọn họ giết người như ngóe, mỗi người đều bụng dạ ác độc, không biết trên tay đã dính máu tươi của bao nhiêu người, đối với bọn họ việc biến thành lệ quỷ chỉ có thể nói là đơn giản như thuận theo tự nhiên.
Nếu có thể, thậm chí bọn họ bằng lòng càng đi càng xa trên con đường lệ quỷ này, chỉ cần thực lực đủ cường đại có thể khiến bọn họ tồn tại tiếp là được.
Thấy một đám người hung thần ác sát càng ngày càng quá đáng, cuối cùng quản sự trước cửa vương phủ không nhịn được nữa, nháy mắt với thị vệ bên cạnh.
Chỉ thấy thị vệ gật đầu, giơ cái chiêng đồng trên tay lên gõ thật mạnh.
“Cạch!”
Tiếng chiêng đồng vang lên, hai chân Ải Cước Hổ đứng bên cạnh Triệu Khách tê rần, cảm giác mặt chiêng đồng này rung lên, cơ bắp trên người mình cũng không nhịn được run lên theo.
Triệu Khách chịu ảnh hưởng không lớn, nhưng Ải Cước Hổ đi theo phía sau lại ngồi bệt xuống đất cả nửa ngày mới bớt đau.
Những người đưa thư còn lại cũng không khác với Ải Cước Hổ lắm, nhưng Triệu Khách chú ý đến có mấy người trông khá suy yếu, lại chịu ảnh hưởng không quá mạnh mẽ.
Cũng phải thực lực của bọn họ quá kém, e rằng những người này là người đưa thư hệ cảm giác, trên mặt tinh thần và linh hồn đều nhận được sự cường hóa.
Cho dù đã chết nhưng linh hồn của đám người này cũng mạnh hơn người đưa thư bình thường một cấp bậc.
“Các vị, đừng đánh nhau nữa, hôm nay là ngày vui của Mộc Vương phủ, có nhiều anh hùng hào kiệt đến tham gia chiêu tế như vậy, mọi người cần gì làm cho to chuyện, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, đã sắp đến giờ lành rồi, chư vị vẫn nên vào vương phủ trước rồi nói sau.”
Quản sự mặt một bộ hắc bào gọn gàng, tay trái cầm một cây bút lông, tay phải cầm một bản sổ sách, hình thành sự so sánh rõ ràng với những thủ vệ mặc khôi giáp màu trắng kia.
“Ngươi là ai?”
Một tiếng chiêng khiến những người đưa thư này dần tỉnh táo lại, hoặc phải nói là kiêng dè chiêng đồng trên tay thủ vệ này.
Bọn họ đã chết, cũng không muốn không thể làm quỷ.
“Ta là quản sự Mộc Vương phủ, họ La, tên Tốn, hành lễ với chư vị công tử. Lần này mọi người tham gia chiêu tế của Mộc Vương phủ ta, vương gia nhà ta rất vui vẻ, đã truyền vương lệnh xuống, chỉ cần chư vị tham gia có thể đạt được một hạt Định hồn châu trân quý, nếu là người có đức có thể được quân chủ nhà ta ưu ái, ha ha…”
La quản sự nói đến đây thì không nói tiếp nữa, hiển nhiên đang cố gắng giả vờ thần bí.
Định hồn châu!
Tuy không biết có tác dụng gì nhưng nghe tên hình như có rất nhiều chỗ tốt cho hồn thể, chỉ tham gia đã có chỗ tốt như vậy, nếu có thể đạt được sự ưu ái của vị quân chủ kia, chẳng phải có càng nhiều chỗ tốt hơn sao?
“Quản sự, ngươi mau nói đi, nếu được quân chủ ưu ái sẽ có lợi ích gì?”
Cuối cùng có người không nhịn được mở miệng phối hợp với tên quản sự này, hỏi thăm La quản sự.
Hưởng thụ cảm giác được người ta chú ý, tâm trạng La quản sự rất tốt, ngón tay vuốt ve chòm râu dài: “Ha ha ha, nếu được quân chủ ưu ái tất nhiên sẽ trở thành phò mã của vương phủ, còn cần phải nói ra chỗ tốt sao. Quỳnh Quân thành này lớn như vậy, từ trên xuống dưới hơn vạn người, vương gia còn đặc biệt chuẩn bị một viên Tố thân đan cho phò mã, tái tạo huyết nhục kim thân cho phò mã.”
Lúc nghe được đoạn phía trước, trên mặt mọi người không khỏi lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc, làm nửa ngày càng giống như giam cầm linh hồn của bọn họ ở chỗ này, từ nay phải ở lại đây dưỡng lão.