“Hừ, chuyện này cũng không thể trách ta, chẳng ai ngờ rằng một nơi long thai tốt đẹp như thế, lại là cục phong thủy cực kỳ hiếm thấy, là bảo địa khiến biết bao nhiêu người ước mơ, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Kết quả tên này hay lắm, lấy Bát môn kim tỏa làm ngụy trang, nuôi long cục thành táng long cục, lừa chết lão tử.”
Heo mập nói xong không khỏi thở dài, hận không thể đấm ngực giậm chân, một phong thủy bảo địa tốt như vậy, đổi lại là mình sẽ một mạch nằm ở bên trong, đắc ý ngủ đến khi giá long thành tiên, chẳng phải rất tốt đẹp sao.
Triệu Khách trốn bên cạnh nghe đến mất hồn, không nhịn được nhíu mày một cái, lại ra ba chữ cục thăng long cứt chó này.
Triệu Khách không hề thấy xa lạ với ba chữ này, Cơ Vô Tuế được chôn cất trong Trường Bạch sơn cũng là một cục thăng long đã được làm tốt.
Biết bao anh hùng hào kiệt đâm đầu vào trong này.
Triệu Khách nhận được truyền thừa Mật tông Bạch giáo từ bên trong, cũng chính là chuỗi Phật châu này.
Nhưng đến cuối cùng Triệu Khách mới hiểu được, những mãnh nhân đương thời liều lĩnh chôn bản thân vào trong đó, trên cơ bản đều bị coi là phân hóa học của Cơ Vô Tuế.
Cho nên Heo mập nhắc đến ba chữ này, Triệu Khách rất bài xích nơi này, cảm thấy nơi này cũng là một cái hố.
Về phần Mộc vương phủ chiêu tế, hiển nhiên cũng không đơn giản như vậy.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Nghe Heo mập nói một tràng, người nghe hoa mắt chóng mặt, cuối cùng có người không nhịn được mở miệng hỏi.
“Không biết, nhưng đối phương bố trí càn khôn cục hình như cũng không bố trí toàn bộ, nếu không hiện tại chúng ta đã chết.”
“Ha ha, nói hồi lâu vẫn không biết làm cái gì.”
Trương Hải Căn nghe Heo mập nói vậy không nhịn được bĩu môi một cái, hiện tại hắn ta cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này càng xa càng tốt, xác cổ gì đó, đồ vật thần bí gì đó, trước tiên sống sót rời khỏi nơi này lại nói sau.
Ngay lúc một đoàn người nói chuyện, cách đó không xa lại vang lên một tiếng rống to.
“Bắt lấy, đừng để hạt châu này chạy mất!”
Trong tiếng rống giận dữ, chỉ thấy một bóng người lao ra từ đại đường phía trước như tia chớp.
Đám người Triệu Khách nhìn sang, lại là quỷ hồn một tên người đưa thư.
Chất lượng linh hồn của tên này cũng không yếu, sau khi lấy được Định hồn châu, trên người bị một luồng hắc sát bao bọc, tốc độ chạy nhanh đến dọa người.
“Đừng giết ta, các ngươi điên rồi! Lão tử không phải bảo vật gì đó, trước đó chúng ta còn kết minh với nhau!”
Bóng đen dựa vào việc quen thuộc địa hình để tránh trái tránh phải, không ngừng chuyển dời thay đổi vị trí của mình.
Hắn ta vừa né tránh sự đuổi giết sau lưng, vừa cao giọng hét lên, hy vọng có thể ngăn cản đối phương đuổi giết mình.
Nhưng cũng chỉ có đám người Triệu Khách có thể nghe được giọng nói của hắn ta.
Cũng như đã nói ở bên trên, trông như bọn họ cùng một thế giới nhưng trên thực tế giữa bọn họ vẫn cách một tầng cửa sổ giấy mỏng manh.
Xuyên qua tầng cửa sổ giấy này, đúng là Định hồn châu trên tay hắn ta lóe ra ánh sáng mạnh.
Cho nên những người đưa thư Tề Lượng chỉ có thể thấy Định hồn châu, lại không cách nào nhìn thấy sự tồn tại của đối phương, chứ đừng nói nghe được giọng nói của hắn ta.
Cho nên trong mắt đám người Tề Lượng, đây chỉ là một viên bảo châu tốc độ cực nhanh.
Mặc dù có ưu thế địa lợi, nhưng hắn ta lại phải đối mặt với người đưa thư trung cấp có thực lực cường thịnh.
“Xoẹt rẹt!”
Một vết nứt đột ngột xuất hiện trên Định hồn châu, vết nứt màu đen như một vết sẹo bị xé mở trong không khí.
Một thanh quỷ đầu loan đao phát ra tiếng vù vù từ trong vết rách, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu u hồn.
Vì cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã biết có hay không, góc độ của một đao kia xảo trá đến cực điểm, một đao chặt xuống hoàn toàn không cho đối phương cơ hội tránh né.
Một giây sau, lưỡi đao đã trảm thẳng một đao vào bóng đen trước mặt, chợt lưỡi đao vẩy nhẹ một cái.
“Phốc xoẹt!”
Ba người Triệu Khách trốn trong bụi cỏ không xa trơ mắt nhìn cái tay mang theo Định hồn châu kia bị một đao chặt xuống.
Ngoài ra điều khiến ba người cảm thấy ngạc nhiên là cánh tay bị chặt đứt kia còn ở giữa không trung, đã thấy Định hồn châu bắt đầu tăng tốc độ lóe lên, thoát khỏi cái tay cụt kia.
Không chỉ như thế, chủ nhân ban đầu của viên Định hồn châu này cũng chính là linh hồn của tên người đưa thư lại sắc mặt cứng đờ, ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm ba người Triệu Khách cách đó không xa, giãy giụa như muốn nói điều gì.
Nhưng hắn ta không thể phát ra tiếng nói, thân thể đã ngưng thành thực chất lại hóa thành một đoàn sương đen ngay trước mặt ba người, sau đó bị Định hồn châu hút lấy.
Định hồn châu hấp thụ linh hồn người đưa thư này, trong chốc lát đã phát ra ráng mây bạc nóng rực.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nó bị Ngô Á đưa tay chộp một cái, bắt vào trong tay.
“Đây là cái gì?”
Mọi người thấy Định hồn châu trên tay Ngô Á lóe ra ánh sáng nóng rực, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khác thường, lại không ai chủ động cướp đoạt.
Mặc dù thực lực của Ngô Á không quá cường đại, nhưng dựa vào huyết thống Vampire và năng lực tem không gian, ít nhất mức độ nào đó đã đứng ở thế bất bại.