Vương Ma Tử nhanh chóng đi theo sau, Ải Cước Hổ đằng sau thấy thế lại không do dự, đi theo sau mông Triệu Khách còn lưu loát hơn cả Vương Ma Tử.
Theo ý của Ải Cước Hổ, bản thân đã xấu đến mức này cũng không hy vọng xa vời quân chủ có khẩu vị đặc biệt gì nữa.
Hắn ta chỉ muốn đi theo Triệu Khách, chờ đến khi nghiện thuốc lại hút khói lần hai, lợi ích còn thực tế hơn làm phò mã gì đó nhiều.
“Bên này!”
Triệu Khách dựa vào phương hướng trong trí nhớ để đi về phía trước, vương phủ lớn như vậy lại không thấy một thủ vệ nào, trống trải khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Dừng lại, chính là chỗ này!”
Lúc này Triệu Khách đột nhiên dừng bước, Vương Ma Tử nhìn quanh, đây không phải là một hoa viên sao?
“Chúng ta đến đây làm gì?”
“Chờ!”
Triệu Khách lạnh lùng nghiêm mặt, trong hai con ngươi lóe ra tia sáng lạnh sắc bén, lời nói vừa rồi của Vương Ma Tử đã nhắc nhở Triệu Khách một việc.
Việc chiêu tế cũng không chỉ có bọn họ.
Đừng quên, còn có một đám người dương gian.
Cạm bẫy đã không phải nhắm vào đám người này, vậy đáp án cũng chỉ có một…
“Đông, đông, đông.”
Ngay lúc này, một chuỗi tiếng chuông truyền đến, tiếng động như phát ra ở xung quanh, mỗi một tiếng vang đều khiến người ta cảm thấy thân thể phát ra sự rung động vi diệu.
“Ồ! Ngươi nhìn đi!”
Lúc này Ải Cước Hổ đột nhiên hú lên quái dị, giơ bàn tay lên, chỉ thấy trên vị trí lòng bàn tay vừa dung hợp Định hồn châu lại lóe ra một tia sáng đặc thù.
“Ta cũng vậy!”
Không chỉ Ải Cước Hổ, ngay cả Vương Ma Tử cũng giống như thế, ánh sáng của Định hồn châu càng ngày càng mạnh, theo ánh sáng này chiếu xuống lại khiến thân thể của bọn họ bắt đầu trở nên mơ hồ trong ánh sáng.
Chỉ có Triệu Khách khác với hai người kia, khi Định hồn châu của hắn muốn lóe ra tia sáng, Triệu Khách chỉ cảm thấy ở ngực nóng lên, một luồng lực lượng bao phủ Định hồn châu, ngăn cản nó phát ra ánh sáng.
“Đây… Đây là có chuyện gì?”
Ải Cước Hổ nhìn khuôn mặt Vương Ma Tử cũng biến thành một đoàn tương hồ trong ánh sáng, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
Cũng ngay lúc này, Triệu Khách và hai người Vương Ma Tử cũng nghe rõ ràng một tràng tiếng bước chân, thấy thế ra tay như tia chớp, hai tay chộp lấy lòng bàn tay hai người, lạnh lùng nói: “Đừng nói chuyện, có người đến!”
“Người?” Ải Cước Hổ ngạc nhiên.
Triệu Khách đặc biệt nhấn mạnh chữ người này, Ải Cước Hổ vẫn nghe ra được ý tứ trong lời nói của Triệu Khách.
Không sai, quỷ không có tiếng bước chân, bao gồm cả đám người Ải Cước Hổ, trên quãng đường này đều nhẹ nhàng căn bản không có tiếng bước chân.
Đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, vậy cũng chỉ có… Người!
Lúc này chỉ thấy hai tay Triệu Khách túm lấy bàn tay của hai người, hình xăm thần bí trước ngực lại chuyển động phát ra một luồng lực lượng đặc biệt, khiến Định hồn châu trong lòng bàn tay hai người Vương Ma Tử và Ải Cước Hổ dần trở nên ảm đạm.
Triệu Khách và Vương Ma Tử ngừng thở, lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, về phần Ải Cước Hổ… Dù con hàng này có thả rắm cũng không ai phát hiện, dù sao người quỷ khác đường.
Chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Triệu Khách và Ải Cước Hổ trước tiên.
“Cẩn thận! Vương phủ này được bố trí theo cục càn khôn, còn có hố táng long bên ngoài, coi như hiện tại ta đã hiểu rõ, chủ nhân đất này căn bản không muốn mượn địa long thăng thiên, mà là đi ngược với con đường cũ, muốn vĩnh viễn làm quỷ hùng một phương ở chỗ này.”
Triệu Khách nghe giọng nói này, đã biết là tên Heo mập kia.
Quả nhiên, chỉ tốn chút thời gian, ba người trốn sau bụi cỏ lờ mờ thấy một đoàn người cẩn thận đi tới.
Bóng dáng của bọn họ rất mơ hồ như cách đám người Triệu Khách một tầng sa mỏng, tuy nhiên vẫn có thể thấy rõ hình dáng của bọn họ.
Nhưng muốn nhìn rõ ràng lại không dễ dàng.
Dường như, trông thì bọn họ cùng một thế giới, nhưng trên thực tế giữa bọn họ lại cách một tầng cửa sổ giấy rất mỏng manh.
“Để ý cứt chó, nếu không phải con heo nhà ngươi luôn miệng nói nơi này là sinh môn gì đó, chúng ta có thể bị ngươi lừa thảm như vậy sao!”
Rõ ràng có rất nhiều người không chịu nghe theo lời nói của Heo mập.
Điều này cũng khó trách, dù sao từ lúc bắt đầu Heo mập đã kết luận nơi này là sinh môn, dẫn bọn họ đi thẳng đến đây.
Kết quả, ai ngờ bước một chân vào Quỷ môn quan, tử thương nặng nề.
“Xéo đi, ghét bỏ lão tử thì tự đi đi!”
Heo mập hầm hừ xoa cái mũi to của mình, lấy ra một cái chân giò lớn từ trong sách tem, hung dữ cắn một cái.
Dáng vẻ ngươi không ưa thì ngươi xéo đi khiến người ta hận đến ngứa răng.
“Được, đừng ồn ào nữa, đến lúc này rồi chúng ta tiếp tục đấu đá với nhau, chỉ chết càng nhanh hơn thôi!”
Lại là một giọng nói khiến Triệu Khách nhớ nhung, trong bóng tối đôi mắt Triệu Khách híp thành một cái khe, nhìn hình dáng quen thuộc kia không khỏi để lộ ra hàm răng trắng gọn gàng của mình.
Cảm giác này như là ánh mắt của một tên thợ săn nhìn con mồi thuộc về mình.
Tề Lượng đã nói chuyện, những người còn lại cũng dựa theo bậc thang này, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.
Đây không phải nể mặt Tề Lượng, mà là bọn họ hiểu rõ bây giờ còn chưa đến lúc trở mặt với Heo mập.