Quả nhiên lại có một tên người đưa thư đi đến từ bên khác, khuôn mặt người tới mơ hồ nhưng dáng người còng xuống lại rất rõ ràng.
Ải Cước Hổ không nhìn rõ ràng, nhưng hắn ta có thể dựa vào hình dáng để nhận ra người này.
Hắn ta gọi là Thiếu Khanh, không rõ cái tên thật sự nhưng thực lực của người này vẫn ở trên mình, là một tên người đưa thư hệ nguyền rủa.
Vì hệ nguyền rủa rất quỷ dị, tất cả mọi người đều kính sợ tránh xa tên này, thậm chí cố hết sức cô lập hắn ta.
Dù sao, không ai muốn đi cùng với một người đưa thư hệ nguyền rủa, có trời mới biết hắn ta có thần không biết quỷ không hay thu thập lông tóc rơi xuống, hoặc là máu huyết lúc ngươi bị thương hay không.
Chẳng may đâm một đao sau lưng ngươi, có lẽ ngươi cũng không biết ai là hung thủ.
Không nghi ngờ gì nữa, có lẽ tên này lại bị những người khác bỏ lại.
Ải Cước Hổ nhìn đối phương đi về phía này còn đang mất hồn, đột nhiên hai vai nặng nề, không biết Triệu Khách đã đặt hai tay lên vai mình từ lúc nào.
Còn chưa chờ Ải Cước Hổ hiểu rõ Triệu Khách muốn làm gì, đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thì thầm sâu xa của Triệu Khách.
“Ngươi có tin ta có cách nhanh chóng làm thịt tên này không.”
Nghe được giọng nói của Triệu Khách, đầu Ải Cước Hổ lắc lư như trống lúc lắc, cười nói: “Ta không tin, nếu ngươi có năng lực này, ngươi còn bị người ta giết sao?”
Trong suy nghĩ của Ải Cước Hổ, tuy chưa từng thấy Triệu Khách nhưng tất cả mọi người xuất hiện ở đây, nói rõ Triệu Khách cũng là một u hồn người đưa thư mà thôi, nếu thật sự có thực lực cường đại như vậy, còn có thể nhập bọn với đám cô hồn dã quỷ bọn họ?
Nghe thấy Ải Cước Hổ không tin mình, ánh mắt Triệu Khách lạnh lẽo, một giây sau đột nhiên đá một phát vào lưng Ải Cước Hổ.
“Không tin thì ngươi thử một chút đi!”
Triệu Khách đạp một cái vào lưng Ải Cước Hổ, một đá này không dùng sức lực quá lớn, chỉ đẩy về phía trước mà thôi.
Trong lúc vội vã, Ải Cước Hổ nhảy về phía trước mấy bước mới đứng vững được.
“Ngươi có bệnh!”
Bị đá một cái đầy khó hiểu, tuy không đau không ngứa nhưng Ải Cước Hổ cũng hơi nổi giận.
Nhưng vừa nói xong, một dự cảm không ổn phun trào trong lòng Ải Cước Hổ như thủy triều, chỉ thấy ánh sáng mạnh bỏng mắt trong lòng bàn tay như một cái bóng đèn 300w chiếu sáng xung quanh.
“Tìm được!”
Bên tai phát ra một tiếng hét chói tai đầy ngạc nhiên, Ải Cước Hổ thay đổi sắc mặt, xoay người muốn chạy nhưng đã không còn kịp nữa!
Tuy lưng Thiếu Khanh đã còng đi nhưng lúc này trên tay lại lấy ra một con tem, cùng lúc kích hoạt con tem, không gian xung quanh Ải Cước Hổ lập tức ngưng đọng.
Đạo cụ đặc thù: Vuơng giả linh áp.
Sau khi tiêu hao 12 điểm bưu điện kích hoạt sẽ sinh ra không khí trói buộc cho mục tiêu.
Không khí trói buộc: Có thể khiến không khí xung quanh mục tiêu nhanh chóng ngưng kết, thời gian kéo dài 10 giây.
Đối với năng lượng vật thể có hiệu quả tốt nhất, nhưng nếu đối phương có lực lượng cường đại cưỡng ép tránh thoát, sẽ dẫn đến phản phệ mạnh, bản thân cứng đờ 30 giây.
Thời gian cold-down: 20 phút
(Chú thích: Đừng mơ tưởng dùng Vương giả linh áp đi chinh phục một nữ nhân, trừ khi ngươi là khoái thương thủ!)
Món đạo cụ đặc thù này có thể công có thể phòng, tuy thời gian ngắn ngủi chỉ có 10 giây, nhưng với Thiếu Khanh đã quá đủ.
Thiếu Khanh phi người chạy đi, gần như trong chớp mắt năm ngón tay khô gầy như tia chớp chộp vào lòng bàn tay Ải Cước Hổ.
“Xong!”
Trong lòng Ải Cước Hổ lạnh lẽo, chỉ một thoáng đã cảm thấy mất hết can đảm, lần này đừng nói là sống lại, ngay cả làm quỷ cũng trở thành hy vọng xa vời.
Suy nghĩ duy nhất trong lòng là mắng chửi tổ tông mười tám đời tên trọc kia.
Ngay lúc Thiếu Khanh sắp thành công, chỉ thấy xung quanh Ải Cước Hổ phát ra một tiếng kim loại va chạm “cạch”.
Tiếng động này rất nhỏ lại như tiếng sấm trong tai Thiếu Khanh, lúc trước hắn ta từng nghe tiếng động này.
“Cơ quan!”
Một tiếng kêu kỳ quái vang lên, Thiếu Khanh vội vàng né tránh.
Là một người đưa thư trung cấp, Thiếu Khanh đã nhiều lần trở về từ cõi chết, dự cảm với nguy hiểm và sự phán đoán khi lâm nguy, tuyệt đối không phải thứ mà người đưa thư bình thường có khả năng so sánh.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hắn ta quyết đoán từ bỏ tiếp tục lấy Định hồn châu, há miệng thở ra một đoàn sương đen bao bọc mình nhanh chóng lùi lại.
Nhưng lúc này lại nghe một tiếng hừ lạnh: “Muốn chạy trốn? Nằm mơ đi!”
Trong bóng tối, Triệu Khách ẩn nấp đã lâu sao có thể cho phép con mồi tùy tiện nhảy ra khỏi cạm bẫy của mình.
Một tiếng hừ lạnh, Triệu Khách như một con báo nhảy ra từ trong bụi cây, hai tay thôi động Nhiếp nguyên thủ, chỉ thấy hai bàn tay lớn màu vàng óng nắm một cái vào trong hư không, hung hăng chộp về phía đoàn sương đen kia.
“Ai, cút ngay!”
Đối mặt với bóng người đột nhiên giết ra, trong lòng Thiếu Khanh vừa sợ vừa giận lại không thấy rõ mặt mũi của đối phương, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được hình như thực lực của đối phương cũng không cường đại như vậy.
Trong sương đen vặn vẹo biến ảo thành một đầu nhuyễn trùng giáp đen, đụng thẳng vào hai cái Nhiếp nguyên thủ vàng óng ánh.
“Ầm! Ầm!”