Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1757 - Chương 1757 - Săn Giết Hoặc Bị Săn Giết (2)

Chương 1757 - Săn giết hoặc bị săn giết (2)
Chương 1757 - Săn giết hoặc bị săn giết (2)

Hai tiếng động nặng nề như trống đồng, chỉ thấy cả hai cái nổ tung, sọ não nhuyễn trùng giáp đen lập tức nổ thành một đoàn sương đen, thân thể hơi dừng lại, trong chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.

Triệu Khách lại khá thảm, tuy hấp thụ sự dạy bảo của Vương Ma Tử, cùng lúc Nhiếp nguyên thủ đánh ra đã ngưng tụ pháo không khí áp suất cao trong lòng bàn tay.

Nhưng thực lực hiện tại của Triệu Khách thật sự quá yếu không thể chịu nổi, không có tem gia trì, nhiều nhất cũng chỉ ngang hàng với những người đưa thư hạ cấp đó.

Sau khi va chạm, mặc dù đánh đầu nhuyễn trùng giáp đen vỡ ra, ngay cả Nhiếp nguyên thủ cũng bị đánh cho nát bấy.

Phản phệ đánh tới khiến thân thể Triệu Khách bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.

Triệu Khách chỉ cảm thấy hai tay đau nhói đến tận tim, trong nháy mắt cảm giác như một có một ngọn lửa nóng rực rót vào trong thân thể!

Sau đó cảm giác thiêu đốt đầy ác độc kia kéo dài ra cả người!

Điều này khiến tay chân của hắn không nhịn được co quắp, nhưng… Đã đủ!

Triệu Khách cũng không thèm để ý phản phệ trên thân thể, sau khi nhanh chóng ăn một cái Bánh bao hoàng kim dược lại ngẩng đầu lên.

Thời gian trì hoãn ngắn ngủi, tuy chỉ có một giây nhưng một giây này đã đủ để lấy mạng Thiếu Khanh.

“Phốc” một tiếng rung động, một ánh sáng đỏ tươi như máu bùng lên từ thảm cỏ dưới mặt đất, chiếu thẳng vào Thiếu Khanh trong sương đen.

“A a a a!”

Một giây sau, trong sương đen truyền ra một tiếng hét thảm, huyết quang chiếu xuống, chỉ nghe trong sương đen vang lên một tràng tiếng “răng rắc răng rắc” như băng mỏng nứt ra.

Trong khoảnh khắc, chỉ nghe một số chất lỏng màu đen “cộp cộp” như trời mưa, nhỏ giọt xuống từ trong sương đen đang tiêu tán.

Triệu Khách nhíu mày, chất lỏng nhỏ giọt trên mặt đất là thịt nát đã bị ép thành tơ thịt.

Thấy đã bị nghiền thành trình độ này, trên cơ bản trong lòng Triệu Khách đã hoàn toàn từ bỏ xác chết này, nhưng cũng đủ để chứng minh uy lực của cạm bẫy kia.

Triệu Khách vừa tới gần xác chết, đã cảm thấy viên Định hồn châu ảm đạm trong lòng bàn tay trở nên nóng nảy.

Trong chốc lát chỉ thấy một ráng mây bạc lóe ra từ sâu trong tay, lại hút linh hồn Thiếu Khanh từ trong đống thịt nát dưới đất vào lòng bàn tay.

Sau khi hấp thu linh hồn của người đưa thư Thiếu Khanh, chỉ thấy ráng mây bạc trên Định hồn châu bùng lên.

Đáng tiếc, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, sau khi Định hồn châu hấp thu linh hồn của Thiếu Khanh, lại chuyển hóa linh hồn của đối phương thành năng lực, hình xăm thần bí ở ngực Triệu Khách nhanh chóng chuyển động, một lần nữa hấp thu sạch sẽ năng lượng trong Định hồn châu.

Cảm giác viên Định hồn châu này như một thiết bị chuyển đổi năng lượng, chỉ cần hấp thụ linh hồn, có thể sinh ra năng lượng mà hình xăm thần bí ở trước ngực hắn cần.

Định hồn châu bị rút sạch lại trở nên ảm đạm.

Nhưng Triệu Khách lại có thể cảm nhận được hình xăm thần bí ở trước ngực lại trở nên sinh động hơn, điều này không khỏi khiến Triệu Khách cảm thấy mong đợi.

“Này, ta nói này, lần sau ngươi ra tay có thể dặn dò trước hay không!”

Vương Ma Tử đi ra từ trong bụi cỏ, thấy hai tay Triệu Khách vẫn không nhịn được mà run lên, không khỏi đen mặt nói.

Vừa rồi Triệu Khách nói ra tay, lại ra tay quá nhanh, cho dù Vương Ma Tử phát hiện muốn phối hợp cũng không còn kịp nữa.

Dù sao hắn ta không giống Triệu Khách, dù bị phế đi vẫn có năng lực đặc biệt thuộc về mình.

“Lần sau không thể làm như thế này nữa!”

Triệu Khách híp mắt bật cười, lại nhìn lên, phát hiện Ải Cước Hổ đã thoát khỏi không khí trói buộc, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn xác chết đã biến thành tơ thịt ở trên mặt đất.

“Lần này ngươi tin tưởng rồi chứ! Trò chơi này công bằng, đám người này săn giết chúng ta, nhưng chỉ cần dựa vào cơ quan chúng ta cũng có thể săn giết bọn chúng!”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Ải Cước Hổ, e rằng đây là một cái bẫy đã được thiết kế tốt.

Dù là một đám người đưa thư đang ở dương gian, hay là đám người Ải Cước Hổ đã biến thành u hồn.

Số lượng Định hồn châu có hạn, theo ánh sáng xung quanh càng ngày càng mờ tối, muốn chơi tiếp cũng chỉ có hai lựa chọn, săn giết bọn họ hoặc bị bọn họ săn giết.

Dường như Ải Cước Hổ còn chưa tỉnh táo lại từ việc trở về từ cõi chết vừa rồi, đờ đẫn gật đầu.

Lúc này, Vương Ma Tử cúi đầu đánh giá xác chết trên đất: “Đợi chút, đây là cái gì?"

Vương Ma Tử nói xong lại nhặt một nhánh cây lên, lật tới lật lui một đống tơ thịt vỡ vụn trên mặt đất.

Triệu Khách và Ải Cước Hổ lại gần nhìn, theo tơ thịt bị đẩy ra, một món đồ quen thuộc lộ ra trước mặt bọn họ.

“Sách tem!”

Thứ tìm ra được từ trong máu thịt là đồ vật mang tính biểu tượng của mỗi một người đưa thư, sách tem.

Chỉ thấy sách tem của Thiếu Khanh như cũng bị cơ quan ảnh hưởng, trở nên ảm đạm phai mờ.

Sử linh vốn nên linh động trên bìa sách tem cũng đã biến thành hòn đá, xuất hiện đầy vết rách.

Nói một cách khác, cái sách tem này đã bị tổn hại, nhìn quyển sách tem này, Ải Cước Hổ rất ngạc nhiên.

Nhưng Triệu Khách và Vương Ma Tử lại có một cảm nhận khác, đã rất lâu rồi hai người không thấy thứ đồ chơi này.

Bình Luận (0)
Comment