Nói vậy, cũng đã rất lâu hai người không cảm nhận được sự vui vẻ khi giết người đoạt bảo.
Tất nhiên thứ đồ chơi này không có phần của Ải Cước Hổ, liên quan tới điềm này Ải Cước Hổ cũng thể hiện đủ phong độ quý ông (tự hiểu lấy mình), yên lặng đứng bên cạnh, chắp hai tay sau lưng tỏ vẻ mình chỉ đứng nhìn.
Vương Ma Tử và Triệu Khách nhìn nhau, hai người đều rất quen thuộc, tất nhiên không cần khách sáo.
Triệu Khách trực tiếp đưa tay chạm vào sách tem.
Nói thật, lúc Triệu Khách chạm vào sách tem trong lòng cũng không chắc chắn.
Dù sao hiện tại hắn không phải là người đưa thư, không có sách tem phụ trợ, liệu hắn có thể rút ra đồ vật từ trong trong sách tem của đối phương hay không cũng là một ẩn số.
Lúc bàn tay Triệu Khách chạm đến sách tem, vốn nên có tiếng nhắc nhở truyền đến, lúc này lại biến mất không thấy, nhưng Triệu Khách phát hiện hắn vẫn có thể lật ra sách tem của Thiếu Khanh.
Sau khi mở sách tem ra, chỉ thấy con tem trong sách tem hoàn toàn hiện ra màu trắng đen.
Một số ghi chú con tem đã hoàn toàn biến thành một đống bột nhão, không nhìn thấy cái gì nữa, chứ đừng nói phân biệt ra con tem nào có giá trị, con tem nào không có giá trị.
“Đây chắc không phải vấn đề của cơ quan, là vấn đề của chúng ta, dù sao chúng ta không còn là người đưa thư nữa!”
Vương Ma Tử đứng bên cạnh nói một câu hai nghĩa, cho dù bên cạnh còn có Ải Cước Hổ, nghe câu này cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Dù sao hắn ta cũng không phải người đưa thư, mà là linh hồn một người chết, nhưng Triệu Khách rất rõ ràng, ý của Vương Ma Tử là bây giờ hai người đã trở thành phế nhân.
Cũng giống như việc bọn họ bị nhốt trong vùng đất bỏ đi.
Đã mất đi thân phận người đưa thư, nhưng điều lúng túng là không gian khủng bố không có khả năng cứ thả bọn họ trở về hiện thực như vậy, làm lại một người bình thường.
Vì vậy ném bọn họ vào vùng đất bỏ đi tự sinh tự diệt.
Cũng đạo lý đó, hiện tại bọn họ đã mất đi thân phận người đưa thư, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật Triệu Khách và Vương Ma Tử từng là người đưa thư.
Vì vậy biến tất cả trở nên mơ hồ cũng là tình hình trước mắt.
“Có thể rút ra!”
Triệu Khách thử một chút, lúc ngón tay chạm đến con tem vẫn cảm giác có thể rút ra.
Nhưng hiện tại rút ra con tem nào lại trở thành vấn đề khó.
“Nếu không, để ta rút ra?” Vương Ma Tử thấy Triệu Khách do dự, mở miệng nói.
Triệu Khách suy nghĩ, cũng đúng, tầm mắt của Vương Ma Tử mạnh hơn hắn, có lẽ có thể dựa vào hoa văn trên con tem để suy đoán ra con tem này.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách giao sách tem cho Vương Ma Tử.
Nhận lấy sách tem, vẻ mặt Vương Ma Tử trở nên tập trung, ngón trỏ tay phải nhanh chóng điểm qua điểm lại trên sách tem, trong miệng như đang mặc niệm điều gì đó.
Lúc đầu Triệu Khách không để ý, nhưng cẩn thận nghe xong suýt thì đạp một cái.
Chỉ nghe trong miệng Vương Ma Tử khẽ lẩm bẩm: “Chọn binh chọn tướng, cưỡi ngựa tác chiến. Có tiền uống rượu, không tiền rời đi. Chọn trúng ai, người đó xui xẻo. Người đó là lão tướng tốt của ta, lão tướng tốt!”
“Xéo đi, nhanh chóng lựa chọn đi! Ngươi tưởng ngươi đang chơi nhà chòi à.” Triệu Khách cười mắng Vương Ma Tử, giục hắn ta lựa chọn thật nhanh.
Còn tưởng con hàng này có kiến thức rộng rãi, không ngờ lại ở sau lưng hắn đọc vè nhanh.
“Đây không phải đang nhớ lại niềm vui thú tuổi thơ sao, được, được, tấm này đi!”
Vương Ma Tử nói xong rút ra một con tem từ trong sách tem.
Sau khi con tem này bị rút ra khỏi sách tem lại phát ra một trận ánh sáng kỳ lạ, từ con tem biến thành một mặt lá cờ màu đen.
Vì không có lực lượng sách tem, sau khi con tem bị rút ra đã chuyển hóa từ trạng thái con tem thành vật thật ban đầu.
“Đây là thứ gì??” Triệu Khách lại gần nhìn lá cờ nhỏ màu đen trên tay Vương Ma Tử.
Lá cờ nhỏ màu đen, bên trên dùng kim tuyến thêu một kim thiềm ba chân.
Sau khi Vương Ma Tử cầm vào trong tay cảm giác rất mềm mại, gần như không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng gì.
“Không biết, nhưng nhìn thứ này cũng không thuộc về loại tem hiến tế có uy lực rất lớn kia.” Người nói chuyện là Ải Cước Hổ, hắn ta nhìn chằm chằm lá cờ một lúc lâu mới mở miệng nói.
Ba người cũng thấy bất đắc dĩ với điều này, đã quen với chỗ tốt của sách tem, có thứ gì không quan tâm có biết hay không, cứ ném vào trong sách tem là được.
Cho dù là cà rốt trong tủ lạnh của tiểu tỷ tỷ trồng rau sát vách, sau khi ném vào sách tem cũng sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, rốt cuộc củ cà rốt to khỏe thẳng tắp này có dính mồ hôi khi tiểu tỷ tỷ siêng năng cày đất hay không.
Hiện tại không có sách tem, rốt cuộc thứ đồ chơi này được dùng làm gì chỉ có thể dựa vào sự suy đoán của ba người, dựa vào kinh nghiệm khó tin cậy nhất để suy đoán.
“Quan tâm nó là cái gì, tìm một cơ hội thí nghiệm là biết.”
Triệu Khách việc nhân đức không nhường ai ném lá cờ này vào Không gian giới chỉ của mình.
“Đi thôi, không thể ở lại nơi này quá lâu!”
Triệu Khách thu lại lá cờ, lôi kéo hai người rời khỏi bụi cỏ.
“Nơi này có ít người qua lại, vì sao chúng ta không chờ thêm một chút!”