Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1759 - Chương 1759 - Sự Vui Vẻ Đã Lâu Không Thấy (2)

Chương 1759 - Sự vui vẻ đã lâu không thấy (2)
Chương 1759 - Sự vui vẻ đã lâu không thấy (2)

Đã rất lâu không trải nghiệm sự vui vẻ khi giết người cướp của, Vương Ma Tử còn muốn trông coi chỗ này trải nghiệm thêm hai lần nữa.

Lần này Ải Cước Hổ lại gật đầu như chày gỗ, liên tục đáp lời: “Không sai, lần này ta tiếp tục làm mồi nhử!”

Nếu không tại sao lại nói Ải Cước Hổ này là người tự hiểu lấy mình, biết mình không làm được việc gì khác nên hắn ta tỏ rõ thái độ đầu tiên, đảm bảo địa vị mồi nhử của mình.

Triệu Khách thầm thở dài trong lòng vì điều này, chỉ có thể nhìn Vương Ma Tử và Ải Cước Hổ đầy khinh thường, để hai người trải nghiệm sự khinh bỉ đến từ học bá.

“Xem ra hai ngươi chỉ biết nói mò, không nhìn kỹ cái bản đồ kia, sau khi kích hoạt một cơ quan cần ít nhất một tiếng sau mới có thể lặp lại kích hoạt, có cơ quan còn cần tận ba tiếng, tiếp tục ở lại nơi đó chỉ có thể chờ chết.”

Đối mặt với sự khinh bỉ của Triệu Khách, hai người không khỏi lúng túng, trước đó bọn họ thật sự không nhìn tấm bình phong do La quản sự đưa đến, tấm bản đồ bên trên thật sự là một bức tranh trừu tượng với hai người, nhìn một lúc đã cảm thấy buồn ngủ.

Đối với bọn họ, nhìn bản đồ còn không thực tế bằng đi xem tranh đồi trụy.

Cho nên với việc bố trí cơ quan, từ đầu tới cuối hai người chỉ nghe hiểu một câu của La quản sự, đó là cơ quan không có tác dụng với người có được Định hồn châu.

“Đợi chút!”

Lúc này, Vương Ma Tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, thét to: “Cơ quan không có tác dụng với người có được Định hồn châu, nếu đối phương có Định hồn châu, chẳng lẽ có thể trực tiếp vượt qua cơ quan để giết chúng ta!”

“Ngươi vừa hiểu được hả.”

Triệu Khách tức giận lườm Vương Ma Tử, lúc tên này thông minh, tư duy thật sự rất nhạy cảm, nhưng có lúc lại cứ chậm chạp ngu ngơ.

“Hiện tại chỉ có một vài người đưa thư nắm giữ Định hồn châu, nhưng chờ bọn họ suy nghĩ ra quy luật bên trong, đó sẽ là ngày chết của chúng ta.”

Triệu Khách lôi kéo hai người, vừa đi vừa giải thích quy tắc của trò chơi giết hại này.

“Vậy làm sao bây giờ? Ta nhổ vào, đã nói là chiêu tế nên lão tử mới tiến vào, đây là để chúng ta đi chịu chết!” Ải Cước Hổ tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hối hận đến phát điên.

Lúc này, Triệu Khách đột nhiên dừng bước, dựa theo phương hướng trong trí nhớ để đảo qua xung quanh.

Đợi sau khi thấy gốc cây cổ xiêu vẹo ở trong đình viện, trong mắt Triệu Khách lộ ra vẻ quỷ quyệt, khóe miệng ngoài cửa nhưng trong không cười giật giật, nói: “Vì vậy, nhân lúc bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, phải nghĩ cách giết sạch bọn họ!”

Ải Cước Hổ cũng là người giết người không chớp mắt, vì sinh tồn, hắn ta có thể ra tay với trẻ nhỏ nằm trong tã lót.

Nhưng lúc này nghe được câu nói của Triệu Khách, trong lòng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.

Hắn ta là giết chóc vì sinh tồn, nhưng Triệu Khách hoàn toàn khác với hắn ta, trong đôi mắt thâm trầm kia bắn ra tia sáng lạnh, càng giống một tên săn giết ẩn nấp trong rừng sâu.

Nhưng việc này liên quan đến sự an nguy của mình, một khi không cẩn thận mình sẽ hồn phi phách tán.

Ải Cước Hổ suy nghĩ, vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng: “Mặc dù nói như thế, nhưng… Chúng ta cũng không có khả năng lần nào cũng thành công!”

Vừa rồi giết chết Thiếu Khanh lưng còng, là Triệu Khách dùng hết sức lực ngăn cản hắn ta.

Phải biết rằng, đối phương chỉ là người đưa thư hệ nguyền rủa, một vài thực lực cũng không tính mạnh.

Nếu đụng phải người đưa thư thực lực cường đại, lúc phát động cơ quan có lẽ đối phương đã nhanh chóng lui ra ngoài.

Đến lúc đó, Triệu Khách muốn ngăn cản hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.

“Ừm… Ngươi nói cũng không sai!”

Đối với câu hỏi của Ải Cước Hổ, Triệu Khách như có điều suy nghĩ gật đầu, dáng vẻ như rất coi trọng vấn đề này.

“Nếu không, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ trốn đi, ngươi có thể ngăn chặn ánh sáng Định hồn châu, chúng ta ẩn nấp một lúc, chờ giờ ngọ ba khắc ngày mai tất nhiên có thể chịu nổi.”

Lúc này Ải Cước Hổ lại khuyên nhủ Triệu Khách thêm lần nữa.

Trên thực tế, nếu không phải Triệu Khách có thể áp chế ánh sáng Định hồn châu trên tay hắn ta, Ải Cước Hổ đã sớm chạy được bao xa thì chạy xa bấy nhiêu, kiên quyết không đi cùng với hai kẻ điên này.

“Ừm, thật sự không được cũng chỉ có thể làm như thế thôi.”

Triệu Khách thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ khiến trong lòng Ải Cước Hổ vui vẻ.

Nhưng Ải Cước Hổ ngẩng đầu lên, lúc nhìn về phía Triệu Khách phát hiện ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm mình lại tràn đầy sát ý lạnh lùng.

“Chạy!”

Ải Cước Hổ tuyệt đối không phải một kẻ ngu, ngược lại là một người đưa thư trung cấp, Ải Cước Hổ chắc chắn là người kiến thức rộng rãi, tự hiểu lấy mình.

Phát hiện ánh mắt Triệu Khách không thích hợp, lúc trong đầu xuất hiện chữ này, thân thể của hắn ta đã nhanh chóng làm ra phản ứng.

Nhưng Ải Cước Hổ vừa nhích người, Vương Ma Tử đã chặn ngang ở trước mặt hắn ta, nắm đấm to như nồi đất nện xuống trán Ải Cước Hổ.

Thấy đường này không đi được, trong lòng Ải Cước Hổ nặng nề, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy sắc mặt Triệu Khách lạnh lùng, gọi ra Nhiếp nguyên thủ đập xuống từ bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment