Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1760 - Chương 1760 - Tự Giết Lẫn Nhau

Chương 1760 - Tự giết lẫn nhau
Chương 1760 - Tự giết lẫn nhau

Vào lúc sống chết, Ải Cước Hổ biết lúc này đã sắp chết đến nơi, chỉ có buông tay đánh cược một lần mới có cơ hội chạy thoát.

Hắn ta giận dữ hét dài một tiếng, hai tay đan xen trước mặt, không lùi không tránh mà đón lấy một quyền của Vương Ma Tử đụng vào.

“Ầm!”

Nắm đấm nặng nề khiến đôi tay Ải Cước Hổ run lên một lúc ngắn ngủi đã hoàn toàn mất đi tri giác, nhưng lúc này Ải Cước Hổ lại thể hiện ra sự linh hoạt không phù hợp với dáng người thấp bé của hắn ta.

Mượn lực nhảy sang bên cạnh một cái, cũng không quan tâm chật vật mà lộn một vòng trên mặt đất, mạo hiểm né tránh Nhiếp nguyên thủ của Triệu Khách chộp tới, đứng lên, xoay người bỏ chạy!

“Ha ha, tiểu tử này chạy rất nhanh!”

Vương Ma Tử thấy thế muốn đuổi theo, Triệu Khách đưa tay nắm lấy cánh tay hắn ta, “Không cần, chỉ cần phương hướng chạy không sai, đợi chút nữa hắn còn phải chạy về!”

“Ngươi tự tin như vậy!” Đối mặt với vẻ tự tin trên mặt Triệu Khách, Vương Ma Tử không nhịn được hơi lo lắng, đây cũng không phải câu cá, còn buộc vào dây câu.

Hắn ta luôn cảm thấy Triệu Khách làm vậy rất nguy hiểm, nhưng đối mặt với câu hỏi của Vương Ma Tử, trên mặt Triệu Khách lại nở nụ cười, quay đầu nhìn Vương Ma Tử: “Học tập khiến ta tự tin!”

Triệu Khách không chỉ quan sát kỹ bản đồ tiền viện vương phủ trên tấm bình phong, còn kích hoạt nhân cách Lười biếng.

Dựa vào sự trợ giúp của nhân cách Lười biếng, trên cơ bản Triệu Khách đã ghi nhớ mỗi một chi tiết ở trên bản đồ vào trong lòng, bao gồm mỗi một chi tiết nhỏ nhất ở bên trên.

Con đường nhỏ này là một chữ “Về”, trọng điểm cuối cùng là vẫn phải quay về đây.

“Ngươi trực tiếp nói cho hắn biết không phải xong rồi sao? Vừa rồi hắn đã tự nguyện làm mổi nhử, cần gì phải dọa hắn như vậy.”

Vương Ma Tử gãi đầu, cảm thấy Triệu Khách làm vậy hơi vẽ vời cho thêm chuyện.

Đối với điều này, Triệu Khách cũng không trả lời Vương Ma Tử, mà nhìn Vương Ma Tử hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta đang hù dọa hắn sao?”

“Không phải sao?”

“Thật sao?”

Lần này đầu óc Vương Ma Tử hơi hỗn loạn, không hiểu rốt cuộc Triệu Khách có ý gì.

Nhưng Vương Ma Tử có một điểm khá tốt, đó là không hiểu được việc gì, trên cơ bản hắn ta sẽ không suy nghĩ thêm nữa.

Dù sao quan hệ của hắn ta và Ải Cước Hổ còn chưa quen thuộc đến mức quan tâm sự sống chết của tên này.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Vương Ma Tử đánh giá xung quanh, đặc biệt là gốc cây già chết héo kia, dù sao hoa viên này lớn như vậy toàn là cây xanh, chỉ có gốc cây già này trông thật sự không hài hòa.

“Chờ!”

Triệu Khách ổn định lại tâm thần ngồi trên ghế, lại lấy ra tẩu thuốc từ trong Không gian giới chỉ.

“Chờ Ải Cước Hổ?”

Triệu Khách cầm tẩu thuốc hút một hơi “hít, phù”, theo khói xanh tuôn ra từ miệng mũi của Triệu Khách, tuy Vương Ma Tử ngồi bên cạnh thấy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể yên lặng thừa nhận hương vị khói lần hai.

Theo làn khói bay ra, vẻ mặt Triệu Khách bắt đầu bình tĩnh lại, hơi híp mắt nói: “Không! Là chờ một người, một người sống!”

Ở một bên khác, Ải Cước Hổ vừa chạy vừa chửi mắng Triệu Khách và Vương Ma Tử ở trong lòng.

“Cái tên trọc chết tiệt này, người khác qua sông đoạn cầu, tên này còn chưa bước đến bờ sông đã phá hủy cầu trước tiên!”

Muốn hỏi thăm tổ tông mười tám đời bọn họ, đột nhiên nghĩ lại mới phát hiện, tận đến bây giờ mình cũng chưa biết tên của hai người này.

Nghĩ tới đây, Ải Cước Hổ càng nghĩ càng giận, hai tay hắn ta bị nện một quyền đã trở nên tê dại.

Nhìn viên Định hồn châu trong lòng bàn tay dần lóe sáng một lần nữa, điều duy nhất mà Ải Cước Hổ có thể nghĩ tới là lập tức tìm một chỗ trốn.

Nhưng Ải Cước Hổ vừa lao ra được mấy bước, chỉ nghe một tiếng hét lớn đầy ngạc nhiên truyền đến từ sau vách tường hành lang tối tăm: “Đừng chạy!”

Da đầu Ải Cước Hổ tê rần, suýt nữa quỳ trên mặt đất, chỉ nghe đằng sau vách tường vang lên một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng “cộc cộc cộc”, tiếng bước chân phi như bay càng ngày càng xa.

Thân thể Ải Cước Hổ cứng ngắc, cuối cùng đã bình tĩnh lại một lần nữa.

“Mả mẹ nó!”

Nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, trước đó hắn ta vẫn không cảm nhận được điều này, vì Triệu Khách có lực lượng áp chế ánh sáng Định hồn châu trên tay hắn ta, khiến bọn họ có thể trốn trong bóng tối một cách hoàn mỹ.

Nhưng từ sau khi rời khỏi Triệu Khách, Ải Cước Hổ mới cảm nhận được cảm giác nguy cơ mãnh liệt kia, dường như một giây sau có thể gặp được tai họa ngập đầu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ải Cước Hổ chỉ hận tại sao mình không thể nhìn tấm bản đồ trên bình phong thêm vài lần.

Hiện tại còn muốn quay về chắc chắn đã không thể thực hiện được, chỉ sợ tên trọc kia còn đang chờ mình ở phía sau.

Điều duy nhất khiến Ải Cước Hổ thấy may mắn đó là vách tường hành lang đã che giấu tia sáng Định hồn châu trên tay hắn ta, nếu không những người đưa thư vừa rồi phát hiện mình, còn không tháo mình thành tám khối sao.

“Không được, ta cũng phải nghĩ cách tìm cơ quan đã được giấu đi!”

Ánh mắt Ải Cước Hổ nhìn hai bên lại không nhìn ra cái gì khác lạ, ngược lại chỉ thấy một mảnh hoa cỏ rừng cây.

Nhưng có cơ quan hay không, quỷ cũng không biết.

Bình Luận (0)
Comment