Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1761 - Chương 1761 - Tự Giết Lẫn Nhau (2)

Chương 1761 - Tự giết lẫn nhau (2)
Chương 1761 - Tự giết lẫn nhau (2)

Hắn ta khẽ cắn răng, bắt đầu đi lên phía trước dọc theo hành lang, hy vọng có thể tìm được một nơi để mình trốn đi.

Nhưng chưa đi được bao xa, ở một bên khác của vách tường lại vang lên tiếng đánh nhau.

Trong tiếng động có giọng nói mà hắn ta quen thuộc, cũng có giọng nói mà hắn ta không quen thuộc, nhưng tiếng đánh nhau rất dữ dội.

Nghe tiếng động này, Ải Cước Hổ nghĩ thầm: “Một hai ba bốn, không nên không nên, chuồn đi chuồn đi!”

Dường như có ba bốn người đưa thư đang tranh cướp một viên Định hồn châu, nếu đám người này phát hiện mình, có xé mình ra cũng không đủ cho bọn họ chia.

Nghĩ tới đây, Ải Cước Hổ nhanh chóng tăng tốc, tuy cách một mặt tường nhưng hắn ta vẫn đưa tay che kín lòng bàn tay của mình, dù làm vậy cũng không thể tạo ra tác dụng gì.

Theo ánh sáng xung quanh dần ảm đạm, tia sáng Định hồn châu sẽ càng ngày càng mạnh, vẫn xuyên qua kẽ ngón tay của Ải Cước Hổ chiếu ra ngoài.

Lúc này hy vọng duy nhất của Ải Cước Hổ là những người này tuyệt đối đừng phát hiện mình.

“Đừng đánh nữa! Tất cả dừng tay!”

Chưa đi được bao xa, lỗ tai Ải Cước Hổ khẽ động đậy, bên khác của vách tường truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Là Tề Lượng!”

Nghe được giọng nói của Tề Lượng, Ải Cước Hổ lập tức dừng bước, Ải Cước Hổ vẫn cảm thấy khâm phục vị đại ca dẫn đầu này từ tận đáy lòng.

Không nói đến lần đại náo Quỷ thị này do Tề Lượng đề xuất, chỉ phần can đảm để lộ ra tên và vẻ ngoài chân thực của mình, cũng đủ để chứng minh khí phách của tiểu tử này.

Phải biết rằng, sở dĩ Quỷ thị được gọi là Quỷ thị cũng vì quy tắc đặc thù của Quỷ thị, khiến mọi người được giấu trong một đoàn sương đen.

Chính vì đoàn sương đen không đáng chú ý này lại khiến nền tảng của Quỷ thị ổn định, dù sao không ai muốn để lộ ra vẻ ngoài chân thực của mình.

Nếu người khác thấy được vẻ bề ngoài của ngươi, thông qua hiện thực sẽ tìm được thân phận của ngươi.

Lại dựa vào thân phân của ngươi để bắt đi phụ mẫu, tỷ đệ, thân tộc, thậm chí là hài tử để uy hiếp ngươi.

Ngươi nên làm cái gì?

Thân là người đưa thư, tất cả mọi người rất rõ thủ đoạn của người đưa thư, bọn họ có thể làm ra việc điên rồ đến mức nào vì lợi ích.

Lúc trước, Triệu Khách vì Lôi Mẫu đã trực tiếp ra tay đánh ngất vị lão mụ tử kia, lúc ấy là Triệu Khách không khống chế tốt cảm xúc.

Nhưng sau khi Triệu Khách chật vật chạy trốn, Triệu Khách hiểu rõ lúc hắn ra tay, đây không phải chuyện bồi thường bằng tiền bạc nữa.

Một khi vẻ ngoài của hắn bại lộ, khó đảm bảo không khiến người có ý nhìn chằm chằm.

Tuyệt đối không nên xem thường điều này, vì Lôi Khoa nên Triệu Khách rất rõ ràng công việc hình cảnh, trong ban hình cảnh có rất nhiều người tài ba, chỉ cần nghe lời trình bày có thể vẽ hoàn chỉnh vẻ ngoài của kẻ tình nghi phạm tội.

Hơn nữa bọn họ còn không sai sót chút nào.

Nếu để lộ vẻ ngoài ở Quỷ thị, chỉ cần có lòng chắc chắn có thể thông qua vẻ ngoài của ngươi, điều tra được tất cả tư liệu của ngươi ở trong hiện thực.

Tề Lượng có thể nhận được sự ủng hộ của nhiều người như vậy, ngoại trừ trên tay hắn ta có chứng cứ, càng vì hắn ta có can đảm rung chuyển tầng nền tảng này, dẫn đầu lộ ra vẻ ngoài, thậm chí là tên của mình.

Cũng vì phần khí phách này, mới có kết quả là đại náo Quỷ thị.

Không nhắc đến hành động ở Quỷ thị, dọc theo con đường này, tuy Tề Lượng mới vào người đưa thư trung cấp nhưng thực lực đã rõ ràng như ban ngày.

Cho nên lúc này nghe được giọng của Tề Lượng, Ải Cước Hổ vô thức bước chậm lại.

Hắn ta suy nghĩ có nên nghĩ cách nói cho Tề Lượng biết sự thật hay không, hắn ta tốt bụng như vậy, trước khi mình chết còn tận mắt thấy Tề Lượng vì cứu người, lại ném ra hai cây thiết côn thần bí ở trên tay.

Đáng tiếc lúc ấy hắn ta đã không chịu được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đoàn người khác tranh đoạt hai cây thiết côn này để tiếp tục tồn tại.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Ải Cước Hổ, không biết vì sao trong lòng lại nghĩ đến câu nói trước đó của Triệu Khách, người quỷ khác đường!

Bốn chữ này vừa xuất hiện trong lòng, lập tức khiến Ải Cước Hổ từ bỏ suy nghĩ buồn cười của mình.

Không sai, người quỷ khác đường, hiện tại mình là quỷ, căn bản không phải là đồng loại với người sống.

Có lẽ Tề Lượng rất hiền lành, nhưng làm vậy rất mạo hiểm, dù như thế nào Ải Cước Hổ cũng không muốn mình phải gánh chịu.

“Ta nói đừng đánh nữa!”

Thấy không cách nào ngăn cản nhóm người này tiếp tục đánh nhau, sắc mặt Tề Lượng không khỏi trở nên khó coi, giận dữ vung lên hai tay, một đạo Thánh quang chùy lập tức rới xuống đỉnh đầu ba người.

Thánh quang chùy vàng chói đã sớm không còn giống với thứ mà Triệu Khách đã từng thấy, mà giống như quả cầu lửa rơi xuống từ cửu thiên, mang theo lực lượng kinh người rơi xuống.

Khí tức thần thánh cường lại cách vách tường nhào tới trước mặt, khiến Ải Cước Hổ thay đổi sắc mặt: “Nguy rồi, lão tử là quỷ!”

Âm hồn tà ma đối mặt với khí tức thần thánh, hoàn toàn là muốn chết, còn chưa kịp có hành động, “ầm” một tiếng vang nặng nề.

Ải Cước Hổ cảm giác khuôn mặt nóng bỏng đâm đau, cảm giác cả khuôn mặt cũng muốn bốc cháy.

Bình Luận (0)
Comment