Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1762 - Chương 1762 - Tự Giết Lẫn Nhau (3)

Chương 1762 - Tự giết lẫn nhau (3)
Chương 1762 - Tự giết lẫn nhau (3)

Thân thể nhào vào trong bụi cỏ phía trước, một lát sau cảm giác nóng bỏng gai đau trên mặt mới giảm đi.

Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt Ải Cước Hổ trợn tròn, nhìn vách tường không có dấu hiệu nào lại nổ tung một lỗ thủng to như khuôn mặt, hắn ta giấu kín viên Định hồn châu trong lòng bàn tay mình ở dưới người, sợ lộ ra chút xíu ánh sáng nào.

“Ta nói đừng đánh nữa!”

Tề Lượng chạy thẳng đến khiến ba người vừa đánh nhau không khỏi nhíu mày, trong lòng ngạc nhiên: “Nhị giai!”

Không sai, Thánh quang chùy vừa rồi là uy lực nhị giai.

Không ngờ, Tề Lượng lại đã nắm giữ một hạng năng lực Thánh quang hệ nhị giai ngay dưới mí mắt tất cả mọi người.

“Không cần đánh nữa, điều này không đúng lắm, vừa rồi ta chú ý lúc những Định hồn châu đó thoát đi, dường như cố ý đâm cháy một mặt bình phong, lúc đầu ta không chú ý nhưng ta nhìn kỹ mảnh vỡ để lại, đã phát hiện thứ này!”

Trên tay Tề Lượng xuất hiện một tấm tơ lụa dính đầy tro bụi, chỉ lớn khoảng bàn tay, nhưng vẫn thấy rõ ký hiệu ở trên đó, đó là một cơ quan được bố trí trong lương đình.

“Điều này…”

Ba người thấy thế hơi ngạc nhiên nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.

“Hiển nhiên nơi này còn có cơ quan, hình như những Định hồn châu đó còn có trí lực, tiếp theo ta khuyên các ngươi cẩn thận một chút, đừng thấy Định hồn châu là nhào tới, cẩn thận bị những Định hồn châu này dụ vào trong cơ quan!”

“Chỉ có một mảnh này?” Một người đi lên trước lo lắng hỏi, vì hắn ta vẫn chưa tranh đoạt được Định hồn châu.

Tề Lượng lắc đầu, Trương Hải Căn đi theo sau lưng Tề Lượng bất đắc dĩ nói: “E rằng những Định hồn châu có trí lực, lúc đâm cháy bình phong đã mang tơ lụa trên bình phong đi, chỉ còn một mảnh lớn như thế, còn lại đều bị xé rách thành mành nhỏ, ngay cả đại sư ghép hình cũng chưa chắc đã ghép được.”

Nghe được lời giải thích của Trương Hải Căn, vị người đưa thư kia không khỏi thở dài, chắp tay ôm quyền nói với Tề Lượng: “Đa tạ! Coi như ta thiếu ngươi một nhân tình.”

“Tính thêm ta nữa, mặc dù đã nợ ngươi rất nhiều, nhưng khi nào Tề huynh cần đến, chắc chắn chúng ta sẽ dốc sức trợ giúp!”

Hai người lần lượt tỏ thái độ với Tề Lượng.

Vẻ mặt Tề Lượng không nhận ra vui giận, chỉ khách sáo gật đầu với ba người.

“Ta còn phải thông báo với những người khác, nếu thấy những người khác, làm phiền các ngươi giúp đỡ truyền lại tin tức, ta cảm thấy nơi này đang cố ý làm hao mòn thực lực của chúng ta, càng là lúc này mọi người càng phải đoàn kết!”

“Được!”

Ba người gật đầu, ngoài miệng đồng ý nhưng rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào lại không ai biết.

Ba người khách sáo vài câu liền xoay người nhanh chóng rời đi, dù sao bọn họ còn cần đoạt được Định hồn châu, tốt nhất càng nhiều càng tốt.

Nhìn ba người rời đi, Trương Hải Căn không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Tề Lượng, khẽ nói: “Tại sao phải truyền tin tức này ra ngoài, dù sao toàn bộ bình phong đều ở trên tay ngươi, ngươi không nói cũng không có ai biết.”

“Đúng đấy, cần gì quan tâm sự sống chết của những người này, theo ý ta, Lượng ca vẫn quá mềm lòng, trước đó lại ném hai cây thiết côn kia ra, hiện tại bọn họ vẫn chưa chịu trả lại cho chúng ta, hừ, tức chết ta!”

Vương Linh Linh đứng đằng sau cực kỳ đồng ý với lời nói của Trương Hải Căn.

Tề Lượng nghe những điều này lại yên lặng cúi đầu, đưa lưng về phía hai người, từ đầu đến cuối không giải thích điều gì.

Nhưng lại có một người đang xuyên qua vách tường vỡ tan thấy rõ ràng cảnh này, Tề Lượng cúi đầu, khóe miệng lại nở một nụ cười yếu ớt.

Không sai, đôi mắt Ải Cước Hổ nhìn rất rõ ràng, hắn ta đang cười.

Hắn ta vừa cười, bờ môi vừa hơi động đậy như đang lầm bầm lầu bầu, theo khẩu ngữ của Tề Lượng, Ải Cước Hổ lẩm bẩm ở trong lòng: “Không truyền đi, sao có thể khiến bọn họ… Tự, giết, lẫn, nhau.”

Ải Cước Hổ trốn ở trong bụi cỏ nhìn Tề Lượng khẽ mấp máy khóe môi, cảm giác lạnh lẽo như nước lan ra khắp cả người.

Ngay một phút trước, trong lòng mình còn khen ngợi Tề Lượng tốt bụng và can đảm.

Tin tưởng không chỉ hắn ta, cho dù người không hề chú ý đến Tề Lượng, ngoài miệng mắng con hàng này là tên làm càn làm bậy, trong lòng lại luôn tin tưởng tiểu tử lỗ mãng Tề Lượng này.

Lúc bọn họ ở trong vực sâu tối tăm, Tề Lượng như ánh mặt trời chiếu xuống.

Cho dù bọn họ là những ma đầu giết người, lúc đối mặt với ánh nắng này vẫn có thể cảm nhận được khuôn mặt ấm áp, quét sạch sự u ám trên hai đầu lông mày.

Nhưng sau khi hắn ta tận mắt thấy Tề Lượng nói câu này, một sợi ánh sáng nhạt này lập tức biến thành sương lạnh thấu xương, vực sâu tối tăm lại trở nên tối tăm.

Một sợi ánh sáng nhạt này chỉ là bọt biển đầy ảo tưởng trong lòng mọi người, sau khi bọt biển sụp đổ, thứ nhận được không phải sự lưu luyến với bọt biển mà là sự tuyệt vọng càng lạnh thấu xương hơn.

“Đi thôi, tiếp tục thông báo cho những người khác!”

Tề Lượng thở sâu, cắt ngang Trương Hải Căn và Vương Linh Linh đang líu lo không ngừng ở sau lưng, dẫn hai người đi sang một bên khác.

Phát hiện tiếng bước chân càng ngày càng xa, Ải Cước Hổ nằm rạp trong bụi cỏ không nhịn được thở ra một hơi, hắn ta nằm rạp trên mặt đất không diễn tả được cảm giác trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment