Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1764 - Chương 1764 - Tu Tu Cầu (2)

Chương 1764 - Tu tu cầu (2)
Chương 1764 - Tu tu cầu (2)

Thoạt nhìn là hạt châu hình tròn, nhưng nhìn kỹ lại là một loại đồ dùng tình thú không thể miêu tả nào đó.

Niêm hoa chỉ thô to khẽ vuốt ve một quả cầu thép trên đó, cởi bỏ nút thắt bên trên.

“Băng” một tiếng cởi bỏ nút thắt vòng tay, lập tức kéo thẳng ra, bị Huyền Xuyên đặt ở bên môi, đầu lưỡi đỏ hồng vòng quanh liến hạt châu bên trên một vòng.

Hình ảnh đầy chấn động đập vào mắt!

Trong nháy mắt, trong đầu Ải Cước Hổ như chịu một đạo kinh lôi địa ngục, hiểu ra cái gì gọi là Tu tu cầu.

“Cút mẹ mày Tu tu cầu! Tên biến thái chết tiệt nhà ngươi, mấy tên les, gay còn tốt hơn ngươi!”

Trên trán Ải Cước Hổ kéo căng gân xanh, nghiêm giọng mắng Huyền Xuyên.

Đáng tiếc Huyền Xuyên không nghe được giọng nói của hắn ta.

Ở trong mắt Huyền Xuyên chỉ thấy một viên Định hồn châu đang nhanh chóng phi nước đại trong không khí.

Nhìn Định hồn châu bừng bừng sức sống như thế, trên khuôn mặt gầy gò của Huyền Xuyên đầy vẻ hưng phấn.

Hắn ta thích nhất loại đồ chơi nhỏ nghịch ngợm này, chờ trở về xoa thêm dầu trơn chắc chắn có thể chơi càng tận hứng hơn.

Nhìn Tu tu cầu của mình càng chạy càng xa, vẻ mặt Huyền Xuyên vô cùng thẹn thùng, đôi chân to ít nhất cỡ bốn sáu lại đi một đôi giày thêu đặc biệt lớn cất bước nhảy về phía trước.

Chỉ nghe trong không khí xung quanh bộc phát ra một tiếng sấm điếc tai, khí áp kinh khủng bộc phát khiến hành lang chật hẹp lập tức nổ tan đến long trời lở đất.

“Xong!”

Lúc tiếng ầm ầm to lớn sau lưng truyền vào tai Ải Cước Hổ, chỉ thấy bóng dáng như người khổng lồ trước mặt đã chặn đường đi của Ải Cước Hổ.

“Tiểu bảo bối, để công công yêu thương ngươi!”

Bàn tay thô to xuất hiện trong tầm mắt Ải Cước Hổ, cứ như vòm trời bao phủ xuống từ phía đối diện.

Trong chốc lát, Ải Cước Hổ mất hết can đảm, tuyệt vọng nhắm mắt lại, suy nghĩ duy nhất trong lòng là: “Vì sao ta lại xui xẻo như vậy!”

“Ừm! Không đúng!”

Lúc này, nụ cười trên mặt Huyền Xuyên cứng đờ, như tia chớp thu lại bàn tay đã đưa ra một nửa, thân thể khựng lại, bỗng dưng lướt ngang ra ngoài ba mét.

Cho dù tránh né nhanh chóng như vậy, chỉ nghe “phốc! phốc! phốc!”, da thịt trắng mịn trên cánh tay Huyền Xuyên xuất hiện ba lỗ thủng lớn khoảng ngón cái.

Ải Cước Hổ mở to mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có chùm sáng lít nha lít nhít, những chùm sáng này xuyên qua người mình nhưng lại không tổn hại đến mình.

“Là cơ quan!”

Ải Cước Hổ nhìn cơ quan trước mặt, sau khi ngây ngốc một lát, trong lòng tuôn ra sự vui mừng như thủy triều.

“Trời không tuyệt ta!”

Ải Cước Hổ hú lên quái dị, co cẳng bỏ chạy.

Hắn ta vẫn nhớ rõ lời nói của tên trọc trước đó, một khi kích hoạt cơ quan này, ít nhất phải tốn một giờ mới có hiệu lực một lần nữa, lúc này không chạy còn chờ đến khi nào.

“Đáng chết, ngươi chạy đi!”

Nhìn ba lỗ thủng lớn khoảng ngón cái ở trên tay mình, trong lòng Huyền Xuyên vừa sợ vừa giận, lúc đang muốn tiếp tục phá hủy hành lang, bên tai khẽ động, lại thấy một hình bóng nhảy ra từ trong bóng tối, nhào về phía Ải Cước Hổ.

“Khốn kiếp, đồ của bản công công mà các ngươi cũng dám cướp”!

“Ha ha, vừa rồi ngươi cũng chưa cầm vào tay, dựa vào cái gì nói là đồ của ngươi, ta thấy là đồ của ta còn tạm được.”

Chỉ thấy bóng đen là một người trung niên đang vui cười đáp lại, nhưng ra tay gọn gàng, thân thể như chim đại bàng một giây sau đã vọt tới trước mặt Ải Cước Hổ.

“Mả mẹ nó!”

Thấy thế, sắc mặt Ải Cước Hổ thay đổi, trước sói sau hổ, đây là muốn lấy mạng của hắn ta!

“Cút!”

Trong một tiếng quát lớn, Huyền Xuyên há mồm phun ra một tia sáng lạnh, tia sáng lạnh lóe lên, chém về phía người trung niên.

Tia sáng lạnh lóe lên rồi biến mất trên đỉnh đầu người trung niên, lại bị người trung niên gọi ra một tầng hộ thuẫn màu vàng chống đỡ được.

Bóng đen lùi lại ba trượng trước mặt Ải Cước Hổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Xuyên.

“Ngươi mẹ nó không chính cống, lại muốn giết người!”

“Đồ của bản công công đến lượt ngươi cướp đoạt!”

Hai người nhìn nhau, trong không khí bắt đầu tràn ngập ra một mùi thuốc súng nồng nặc.

Ải Cước Hổ bị kẹp ở giữa, cảm nhận sát ý dày đặc của hai bên, yên lặng rón rén lùi lại một bước.

Nhưng hắn ta vừa có hành động, chỉ thấy Huyền Xuyên nghiêng người áp sát, một bàn tay vỗ xuống đầu.

“Ha ha, ngươi không cho ta lấy, ngươi cũng đừng hòng cầm!”

Một tiếng cười lạnh vang lên, ngay giây sau không gian vỡ nát, Ải Cước Hổ cảm giác bị người ta đạp một cái, ngã nhào một cái lăn ra ngoài, quay đầu nhìn lên.

Chỉ thấy tên trung niên thần bí kia đã đánh nhau với Huyền Xuyên.

“Đại ân của huynh đệ không lời nào cảm tạ hết được, lão tử lăn trước coi như cung kính!”

Ải Cước Hổ hô to một câu trong lòng, lảo đảo đứng lên lao ra ngoài, thật ra cái hành lang chữ “Hồi” này không hề dài, chỉ là đường khá lòng vòng, Ải Cước Hổ lao đi như bay mới thấy cuối hành lang, sắc mặt vui vẻ vội vàng lao ra ngoài.

Nhưng lúc hắn ta chạy ra ngoài hành lang, đã cảm thấy một bàn tay lớn chộp vào sau cổ hắn ta, túm lấy cổ rồi kéo hắn ta bay lên.

Còn chưa chờ Ải Cước Hổ lấy lại tinh thần, đã nghe bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của Triệu Khách: “Không muốn chết thì im miệng!”

Bình Luận (0)
Comment