Có đôi khi, một bàn bằng hữu, một bàn trà bánh, sẽ để hắn ta hưởng thụ được cuộc sống vui vẻ từ sáng sớm đến giữa trưa.
“Về nhà đi!” Lão nhân Tạng tộc lại mở miệng nói.
“Ta… Ta muốn về nhà!”
Sau khi ngơ ngác chốc lát, Tống Hằng chết lặng gật đầu, nhìn con đường nhỏ sau lưng lão nhân, bước chân đi về phía trước, hai tay lại đột nhiên đẩy lão nhân xuống.
Thân thể lão nhân nghiêng đi một cái như không dự đoán được Tống Hằng đột nhiên đẩy ngã hắn ta, thân thể ngã mạnh xuống đất, không ngừng lăn xuống theo con đường nhỏ mà hắn ta chỉ, càng lăn càng xa.
Nhìn bóng dáng lão nhân nhanh chóng biến mất trước mắt, Tống Hằng hít sâu một hơi, trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên tia sáng, chỉ về phía đỉnh núi trước mặt: “Nhà của ta ở chỗ này! Nơi ở của người bình thường chính là nhà của ta!”
Tống Hằng vừa nói xong, lại thấy một cái bóng mơ hồ lặng yên xuất hiện ở trước mặt mình.
Tống Hằng còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai, chỉ thấy bóng dáng đột nhiên trở nên rõ ràng.
Khuôn mặt đã biến dạng kia hung dữ nhào về phía hắn ta: “Thịt của ta, trả lại cho ta!”
“Cổ Cách Lặc!”
Tống Hằng thay đổi sắc mặt, vô thức rút khẩu súng săn ở bên hông ra.
Còn chưa kịp nổ súng, trong không khí vang lên tiếng xé gió, “ba” một cái chấn động, Tống Hằng chỉ cảm thấy da mặt nóng bỏng đâm nhói, trong lỗ tai rung lên vù vù.
Còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên tai vang lên một giọng nói mà hắn ta nằm mơ cũng nghe được.
“Ngươi muốn đánh chết sư đệ của ngươi?”
Tiếng quát lớn đầy lạnh lùng khiến tinh thần Tống Hằng run lên, suýt nữa mất ý thức nhào vào trên mặt đất.
Đầu óc hỗn loạn như có một đạo sấm sét đánh xuống, cả người tỉnh táo lại, ánh mắt dần bắt đầu điều chỉnh lại tiêu cự.
Chỉ thấy trong gió tuyết có một chiếc áo choàng màu trắng bay lên theo gió, dù đã bị áo da thật dày che đậy vẫn không có cách nào che giấu bóng dáng cao lớn trước mặt, mái tóc bạc trắng vung vẩy trong gió tuyết, tùy ý tản ra một loại khí tức cuồng dã bẩm sinh đã có.
Trong tia sáng mông lung, bóng dáng hùng vĩ như một vị thần xuất hiện trước mặt mình.
“Sư phụ!!”
Đôi mắt Tống Hằng lập tức ẩm ướt, ánh mắt lạnh nhạt của lão gia tử nhìn thoáng qua khiến tinh thần run lên, cúi đầu thật thấp.
Hắn ta như một hài tử làm chuyện xấu, tay chân hơi luống cuống không có cách nào.
Nếu Triệu Khách có mặt ở đây, thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm động lây với trạng thái hiện tại của Tống Hằng.
Bọn họ đều do lão đầu tử nuôi lớn, vì học tập tài nấu nướng của lão đầu tử, cho dù là giữa mùa đông cũng phải đứng ngoài trời xào cát trong nồi sắt.
Chỉ cần không cẩn thận, sẽ chịu một trận đánh yêu của lão đầu tử.
Theo tuổi tác lớn dần, lão đầu tử cũng dần không đánh bọn họ nữa, nhưng sự e ngại khi lão đầu tử nhìn với ánh mắt nghiêm khắc vẫn như dấu ấn không có cách nào xóa nhòa, khắc sâu vào trong xương cốt của bọn họ.
Lúc đầu Tống Hằng còn tưởng lão đầu tử đang giận mình không nên đến nơi này, nhưng chẳng mấy chốc Tống Hằng đã ngẩn ngơ đứng ở đó.
Chỉ thấy La Thanh nằm ở trên mặt đất, trên mặt toàn là máu, khóe mắt trái bị đánh vỡ ra một đường, máu tươi chảy ra từ bên trong nhanh chóng đọng thành vũng ở trên mặt đất.
Lại nhìn hai tay mình, lúc này mới phát hiện trên tay mình dính đầy máu tươi.
Thấy thế, sắc mặt Tống Hằng lập tức thay đổi, trong đầu vang lên ong ong, không dám tưởng tượng vừa rồi mình lấy súng săn ra làm gì?
“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, các ngươi đã đi lên con đường của người chết, nhanh đi theo ta!”
Lão đầu tử cũng không có ý trách móc Tống Hằng, đưa tay ôm La Thanh vào trong ngực, tay còn lại kéo Tống Hằng, quay người đi đến con đường núi ở một phương hướng khác.
Đi dọc theo con đường núi không bao xa, Tống Hằng đột nhiên cảm giác gió tuyết xung quanh không còn lớn như trước nữa.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lão đầu tử, há hốc mồm muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói cái gì, đặc biệt là lúc nhìn La Thanh bị lão đầu tử ôm trong ngực, trong lòng càng trở nên áy náy.
“Ngọn núi này có hai con đường, con đường các ngươi đi trước đó là đường chết không thể đi được, cũng may ta nghe thấy tiếng la to của tên tiểu tử ngốc này, nếu không hai người các ngươi sẽ phải chết ở nơi này!”
Lão đầu tử nói xong lại nhíu mày: “Chỉ có hai người các ngươi, không tìm một người dẫn đường lại dám chạy tời nơi này!”
Khóe miệng Tống Hằng giật một cái, hắn ta đã tìm người dẫn đường, còn tìm tận ba người, kết quả… Nghĩ đến đây, Tống Hằng lặng lẽ nhìn thoáng qua balo, yên lặng cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
“Tỉnh lại, tỉnh lại!”
Tiếng gào thét khiến ý thức gần như tan rã của Triệu Khách nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trước mắt dần trở nên rõ ràng, chỉ thấy Vương Ma Tử nhào vào trên người hắn, dùng sức vỗ mặt hắn.
“Hụ khụ khụ khụ!”
Triệu Khách há miệng ho ra một cục đờm máu, vung tay đẩy Vương Ma Tử ra, lắc đầu ngồi dậy từ dưới đất nhìn quanh.
Chỉ thấy trên mặt đất cách đó không xa đã xuất hiện một cái hố to đường kính khoảng năm mét, ngay cả cơ quan mà Triệu Khách chuẩn bị dùng để lừa người cũng bị kích phát.