Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1769 - Chương 1769 - Trở Về Đi

Chương 1769 - Trở về đi
Chương 1769 - Trở về đi

Lần theo giọng nói này, Tống Hằng quay đầu nhìn lên.

“Hít!”

Tình cảnh đập vào mắt khiến Tống Hằng vốn không tin tưởng quỷ thần, lúc này trong đầu lại rung lên ong ong, cảm thấy có một luồng khí lạnh bò từ cột sống lên đỉnh đầu.

“Gần tới! Gần tới! Sẽ đến ngay, sẽ đến ngay!”

Bóng dáng khắp núi có trẻ có già, thậm chí còn có hòa thượng, lạt ma mặc tăng bào.

Xuôi theo triền núi sau lưng bọn họ như một hàng rồng rắn màu đen nằm sấp trên mặt đất, chật vật leo lên phía trước, trong miệng còn lặp lại lời nói không khác La Thanh chút nào.

Tống Hằng nhìn thấy không nhịn được cả người lạnh run, trên da mặt như bị bôi lên kẹo nổ, run rẩy như kim đâm.

Tống Hằng vô thức lùi lại một bước nhưng không đứng vững, thân thể trượt ngã về phía sau.

“Hỏng bét!”

Trong lòng Tống Hằng run rẩy, muốn giãy giụa đã không còn kịp nữa.

Nhưng ngay vào lúc này sau lưng mát lạnh, dường như có người nào đó đẩy lưng mình một cái, lại đẩy mình lên trên.

Một lần nữa đứng vững gót chân, Tống Hằng quay đầu nhìn, lúc này mới thấy một lão nhân đang đứng ở sau lưng mình.

Khuôn mặt đen kịt trải đầy dấu vết do năm tháng tang thương để lại, tóc trắng thật dày buộc thành bím tóc, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm đỉnh núi phía trước.

Tay trái cầm Mani(1), mỗi một bước đi Mani trên tay lại không ngừng chuyển động.

(1) Mani/转经筒: là dụng cụ cầu nguyện của người Tây Tạng.

“Ngươi…”

Tống Hằng nhìn lão nhân trước mắt, nhìn thật kỹ lại cảm thấy quần áo trên người hắn ta đặc biệt quen mắt, trong đầu chợt nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn.

Quả nhiên, chỉ thấy cái xác bị mình móc ra đang nằm cách đó không xa lại mặc quần áo giống như đúc lão nhân trước mắt.

Thấy thế, lông mày Tống Hằng lập tức cau lại thành hình chữ xuyên.

Nhưng ngay lúc này chỉ thấy lão nhân quay đầu, đôi mắt nhìn Tống Hằng trước mặt: “Trở về đi, nơi này không phải chỗ để ngươi đến, nhân lúc này còn có thể trở về!”

“Trở về!”

Tống Hằng quay đầu nhìn về phía con đường núi sau lưng, từng cái bóng mơ hồ vẫn còn tiếp tục leo lên, nhìn La Thanh ý thức đã trở nên mơ hồ, trên trán không khỏi sinh ra mồ hôi lạnh.

“Đã muộn, đã muộn!”

Lúc này, chỉ nghe tên lão nhân Tạng tộc bên cạnh nhìn chằm chằm bầu trời khẽ thở dài, dường như tất cả đã muộn, trong giọng nói đầy bất đắc dĩ và đắng chát.

“Đã muộn?”

Tuy Tống Hằng cảm thấy da đầu run rẩy vì tình cảnh xuất hiện trước mặt, nhưng cuối cùng hắn ta không phải người bình thường, tính cách cứng cỏi tuyệt đối không thua Triệu Khách.

Vì vậy hắn ta lấy hết can đảm dò hỏi: “Cái gì đã muộn?”

Lão nhân Tạng tộc không để ý đến hắn ta, cẩn thận lấy ra một quyển trục da cừu từ trong ngực, mở quyển trục ra từng chút một.

Trên quyển trục là Phạn văn lít nha lít nhít đang viết thứ gì đó, tất nhiên Tống Hằng không nhận ra.

Nhưng Tống Hằng thấy trên quyển trục có vẽ một bức tranh, không biết là đồ từ thời đại nào, chỉ thấy màu sắc trong tranh vẫn tươi đẹp.

Đôi mắt Tống Hằng nhìn chằm chằm một lúc, cũng cảm giác bức tranh trên quyển trục như sống lại, bắt đầu trở nên sống động ở trước mặt mình.

Đó là một ngọn núi cao nguy nga, trên đỉnh núi sừng sững, mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện trên khoảng trời này.

Chỉ thấy trong biển mây dần xuất hiện một mảnh biển mây bảy màu.

Theo biển mây bốc lên, một mặt thiên môn to lớn lặng yên xuất hiện trên đỉnh núi giữa biển mây.

Trong chốc lát ánh sáng trong tranh bùng lên, một con thiên mã màu vàng xông ra từ trong biển mây, thiên mã dùng sức vung lên hai cánh, chỉ thấy sau thiên mã là càng xe hành không, ba bóng dáng mặc áo bài dày rộng, mặt ngọc râu dài, cầm ngọc bài trong tay cực kỳ giống tiên nhân trong thần thoại.

Chỉ thấy thiên mã nhảy lên đi đầu, phá tan thiên môn, biến mất sau thiên môn.

Sau khi thiên mã biến mất, lại không ngừng có bóng dáng xuất hiện trong biển mây.

Một đầu bạch long giương nanh múa vuốt bay lên từ chỗ khác trong biển lớn, những nơi đi qua sấm sét vang dội.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện vô số thiên lôi tản ra trong không khí, lại tạo thành một mảnh mây mù kỳ dị trong không khí, trong đám mây mù vờn quanh, đầu bạch long này đột nhiên tăng tốc độ.

Ngoại trừ bạch long, Tống Hằng còn chứng kiến rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, ví dụ như một chiếc gương, còn có một thanh trường kiếm.

Điều thần kỳ nhất là, hắn ta lại thấy một chiếc quan tài!

Còn là màu đỏ chót!

Bị một đầu hắc long nâng lên, vọt vào thiên môn.

Nhưng so với bầu trời phía trên biển mây chín màu, dưới biển mây càng tụ tập lít nha lít nhít người đi đường, những người này không ngừng leo lên phía trên, hy vọng có thể bò tới đám mây, cũng có thể xông vào thiên môn.

Lúc này Tống Hằng vẫn không cảm giác được, nhưng nhìn kỹ chỉ thấy vị trí triền núi trong bức tranh, không phải là triền núi dưới chân bọn họ sao?

“Trở về đi, thiên môn đã đóng lại!”

Lão nhân Tạng tộc thu hồi quyển trục trên tay, chỉ về phía sau lưng: “Đi dọc theo con đường này, ngươi có thể trở về nhà!”

“Về nhà!”

Tống Hằng ngạc nhiên, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến nhà!

Biệt thự xa hoa, mỗi ngày rời giường có thể nhìn hồ nước lớn bên ngoài, bánh ngọt tinh xảo trong nhà ăn, bắt đầu tiệc trà xã giao mỗi ngày của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment