Nhìn La Thanh lấy đưa thịt khô trong balo tới, Tống Hằng hơi do dự vẫn nhận lấy miếng thịt khô này, yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh, xé rách thịt khô từng chút một, đặt ở trong miệng chậm rãi nhai nuốt.
Thịt khô rất cứng, rất khó nhai, vì thiếu đồ gia vị nên cảm giác chất thịt hơi chua cứng, ăn ở trong miệng sẽ cảm giác chát chát.
Nhưng Tống Hằng vẫn từ từ nhai nuốc, đảm bảo sẽ nhai nát miếng thịt, nuốt từng miếng vào trong bụng, vì đây là số đồ ăn ít ỏi của bọn họ.
Tâm trạng của La Thanh hoàn toàn khác với Tống Hằng, nhìn đỉnh núi cách đó không xa, trong đầu lập tức dấy lên ý chí chiến đấu.
Hắn ta thở sâu, chống hai tay lên mép một tảng đá lớn bên cạnh, hô lên: “Ha ha, lão già, chúng ta đã đến!”
Trong đồi núi trống trải quanh quẩn tiếng gọi ầm ĩ của La Thanh.
Dường như Tống Hằng cũng bị ý chí chiến đấu của La Thanh lây nhiễm, nhìn sức mạnh trên người tiểu tử này, không nhịn được nhìn sang với ánh mắt yêu thương.
Hắn ta nuốt xuống miếng thịt cuối cùng cầm trên tay, vỗ tay, đứng lên nói: “Đi thôi, tiếp tục xuất phát.”
Nói xong, chỉ thấy Tống Hằng nhấc balo lên khỏi mặt đất, đeo lên trên lưng, lần này đổi lại là hắn ta lôi kéo La Thanh đi về phía trước.
Đường núi gập ghềnh nhưng cũng may không dốc đứng như Hoa sơn, sẽ có một vài nham thạch lộ ra bên ngoài có thể giúp đỡ hai người leo lên.
Nhưng nhìn đỉnh núi cách đó không xa, hai người mới có trải nghiệm khắc sâu hơn với câu nói vọng sơn bào tử mã này.
Vốn tưởng chỉ tốn hai giờ có thể leo lên, kết quả nhìn sắc trời trên đỉnh đầu dần tối xuống, hai người Tống Hằng và La Thanh lại cảm giác bọn họ càng giống đang giậm chân tại chỗ.
Luôn cảm thấy đỉnh núi đang ở ngay phía trước, cũng không xa lắm, hơn nữa nhìn dáng vẻ càng ngày càng gần.
Nhưng bọn họ đi gần bốn giờ, lại nhìn lên, mẹ nó, cảm giác có phải đỉnh núi này có chân hay không, sẽ nhân lúc bọn họ không chú ý di chuyển về phía trước!
“Sư huynh… Phù… Phù… Kiên trì tiếp đi!”
La Thanh thở sâu hai hơi nhưng cảm giác mình sắp không bò nổi nữa, tay chân bắt đầu không nghe sai khiến, cơn gió xen lẫn tuyết thổi xuống khiến La Thanh không nhịn được run rẩy.
Sắc mặt Tống Hằng tái xanh đi theo phía sau, vốn là hắn ta lôi kéo La Thanh, nhưng bây giờ lại đổi thành La Thanh lôi kéo hắn ta.
Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Tống Hằng khẽ cắn môi hô lên: “Đừng bò lên nữa, dừng lại trước đã, chờ sáng ngày mai lại nói!”
“Có thể… Ở… Ngay… Phía trước!”
La Thanh ngẩng đầu, đỉnh núi đã càng ngày càng gần, trong đầu chỉ có một giọng nói, tiếp tục đi, lại đi hai bước nữa, hai bước nữa thôi, sắp đến rồi!
La Thanh nói xong cất bước muốn đi về phía trước.
Tống Hằng thấy thế thay đổi sắc mặt, muốn đưa tay kéo hắn ta, kết quả dưới chân trượt đi, thân thể ngã mạnh xuống đất.
“Đệt!”
Lần ngã này lại khiến ngực Tống Hằng tê rần, cảm giác như có thứ gì đó chống vào trước ngực mình, lúc đầu Tống Hằng cũng không để ý, chỉ giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng hai tay vừa đẩy tuyết đọng trước mặt ra, trong tuyết mơ hồ có thứ gì đó lấp lóe trước mắt Tống Hằng.
“Thứ gì đây?”
Tống Hằng ngạc nhiên, đưa tay đẩy toàn bộ tuyết động ra nhìn, chỉ thấy một bộ xương vô danh nằm sấp trên mặt đất.
Hai cánh tay kia giãy giụa cũng không phải muốn sống, mà là dáng vẻ muốn tiếp tục bò về phía trước.
Nhìn quần áo của bộ xương này rất cũ nát, không giống với thời đại của bọn họ, Tống Hằng không nhịn được nói thầm: “Chẳng lẽ vào thời cổ đã có người bò tới nơi này?”
Đang nghĩ ngợi, Tống Hằng chợt thấy bên cạnh bộ xương như có thứ gì đó, đưa tay đẩy ra nhìn, lại thấy một bộ xương khác.
“Còn một bộ nữa?”
Thấy thế, một cảm giác xấu tuôn ra từ trong lòng Tống Hằng, nhanh chóng đi đến trước hai bộ xương, thử tìm kiếm trong đống tuyết động một chút, thoáng chốc vẻ mặt Tống Hằng trở nên khó coi.
Bộ thứ ba!
Bộ thư tư!
Dường như chỉ cần đẩy ra tuyết đọng là có thể thấy xác chết đã đông cứng dưới tuyết đọng.
Tống Hằng lại để ý đến, phong cách quần áo của những xác chết này đều không giống nhau, duy chỉ có một điểm chung, phương hướng cuối cùng của những bộ xương này đều là đỉnh núi trước mặt.
Nhìn đến đây, Tống Hằng như vô thức nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên đã thấy La Thanh nằm rạp trên mặt đất cách đó không xa, dáng vẻ leo lên giống như đúc những bộ xương trước mặt.
“Đừng bò lên nữa!”
Thấy thế, trong lòng Tống Hằng chấn động mạnh, cắn răng lao nhanh về phía trước một bước, một tay ôm La Thanh vào trong ngực.
“Tỉnh lại, đừng bò lên nữa, tỉnh lại!”
Tống Hằng lắc bả vai La Thanh thật mạnh, dùng toàn bộ sức lực gào thét bên tai La Thanh.
Nhưng La Thanh lại như trúng ma chướng, trong miệng lẩm bẩm: “Đến gần, rất gần, sắp tới, sắp tới!”
“Tỉnh lại!”
Thấy thế, Tống Hằng vung tay lên tát vào mặt La Thanh, trong chốc lát chỉ thấy La Thanh bị đánh đến ngơ ngác, ôm đầu, cảm giác đầu óc đau đớn sắp nổ tung ra từng mảnh.
“Đến gần, rất gần, sắp tới, sắp tới!”
Lúc này, bên tai Tống Hằng đột nhiên liên tục truyền đến từng tiếng lẩm bẩm này, nhưng lần này hắn ta có thể xác định đây không phải giọng nói do La Thanh phát ra.
Giọng nói này như xa như gần, lại càng ngày càng vang dội, như vang lên ngay bên tai.