Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1767 - Chương 1767 - Vọng Sơn Bào Tử Mã(1)

Chương 1767 - Vọng sơn bào tử mã(1)
Chương 1767 - Vọng sơn bào tử mã(1)

(1) Vọng sơn bào tử mã [望山跑死马] : Thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa, nói đúng là nhìn khoảng cách đến núi thì rất gần, nhưng thật ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết, miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, theo một tiếng xé gió bén nhọn, thân thể Quỷ Đồng đột nhiên mơ hồ, một giây sau đã thấy một mũi tên màu bạc xuyên qua thân thể của hắn ta, đâm thẳng về phía ba người Triệu Khách.

“Né tránh!”

Tốc độ của mũi tên màu bạc này quá nhanh, dù Triệu Khách lập tức phát hiện nhưng căn bản không trốn tránh được.

Nhiếp nguyên thủ!

Phát hiện không có cách nào trốn tránh, trong lòng Vương Ma Tử kéo căng, đưa tay chạm vào ngực mình.

Nhưng Triệu Khách lại nhanh hơn hắn ta, ngang nhiên vung hai tay lên, chỉ thấy một bàn tay màu vàng óng nhanh chóng rút sạch không khí xung quanh, theo pháo không khí bộc phát trong lòng bàn tay Nhiếp nguyên thủ, pháo không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường va chạm mạnh vào mũi tên màu bạc.

“Phốc!”

Theo một tiếng vù vù rất nhỏ phát ra trên mũi tên, Triệu Khách cảm thấy trong cổ họng tanh ngọt, dường như có cả vị chua xông lên, ngay sau đó hắn đã bị Vương Ma Tử đẩy ngã mạnh xuống đất.

Lúc trước mắt hắn dần biến thành màu đen, ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua lại thấy một bóng dáng quen thuộc, điều này khiến trong lòng Triệu Khách chấn động, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện: “Tuy hơi đột ngột nhưng cuối cùng đã đến!”

Núi tuyết Côn Luân.

Tuyết lớn đã ngừng, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy một mảnh ánh sáng trắng, nơi đây như thiên đường của nhân gian, lại như địa ngục của nhân gian.

Chỉ có hai hàng dấu chân tượng trưng cho tốc độ của hai người đi đường trong vùng trời tịnh thổ này.

“Sư huynh, phía trước là đỉnh núi!”

La Thanh đeo kính mắt màu đen thật dày, ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa, quay đầu lại nhẹ nhàng lắc lư gậy leo núi trên tay, quát to với Tống Hằng ở sau lưng.

Đôi mắt Tống Hằng bị khăn mặt thật dày che lại, sau khi nghe được lời nói của La Thanh, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, vô thức muốn cởi khăn mặt trên mắt mình xuống.

Nhưng suy nghĩ lại vẫn cưỡng ép buông tay, lúc đầu bọn họ có trang bị kính phòng tuyết chuyên nghiệp, nhưng vì tên kia đã vứt bỏ hành lý, cộng thêm mưa đá tập kích khiến kính mắt cũng bị vỡ nát.

Trong tình huống chỉ còn lại một chiếc kính phòng tuyết, hai người chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này, thay phiên nhau đeo kính đi về phía trước.

Ở trong một mảnh núi tuyết mênh mông này, mắt người sẽ rất dễ dàng xuất hiện chứng quáng tuyết(2).

(2) Chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mạnh phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.

Bọn họ cũng không phải cao thủ leo núi chuyên nghiệp, nếu con mắt xuất hiện vấn đề, hai người đừng nghĩ sống sót rời khỏi nơi này.

“Còn rất xa!”

La Thanh nhìn đỉnh núi một chút, sau khi trong lòng suy nghĩ một chút mới quay đầu nói với Tống Hằng: “Chưa đi được bao xa, đoán chừng chúng ta cũng không đi được bao lâu nữa, chắc có thể leo lên.”

“Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!”

Tống Hằng xua tay ra hiệu La Thanh nghỉ ngơi, sau khi hai người tìm được một chỗ khuất bóng, Tống Hằng mới cởi khăn mặt trên mặt xuống, ngẩng đầu nhìn lên.

Đúng là không bao xa nữa, nếu tiếp tục đi, có lẽ đi khoảng hai giờ là có thể leo lên.

Nhưng sau khi leo lên thì sao?

“La Thanh, ngươi nói xem, lão đầu tử thật sự ở trên đó sao?”

Nếu đổi lại là một lão đầu tử 93 tuổi khác, La Thanh sẽ nói rất chắc chắn đừng nói ở bên trên, có lẽ đi đến giữa sườn núi đã ợ ra rắm.

Nhưng đối với lão gia tử, La Thanh lại có suy nghĩ khác.

Không! Phải nói là một sự tin tưởng.

Ở trong mắt hắn ta, bản thân lão đầu tử là một ngọn núi không thể rung chuyển.

Ba sư huynh đệ bọn họ chỉ kế thừa được một phần ba y bát của lão đầu tử, nhưng đã đủ để bọn họ dùng cả quãng đời còn lại nghiên cứu.

Nếu nói trên thế giới này có một ngọn núi mà lão đầu tử không có cách nào vượt qua, La Thanh nghĩ ngọn núi kia cũng là nữ nhân mà lão đầu tử muốn tìm kiếm cả nửa đời người.

“Có lẽ vậy!!”

Tống Hằng nhìn thoáng qua đỉnh núi này, tâm trạng cũng trở nên phức tạp theo.

Hắn ta hiểu rõ trạng thái của lão đầu tử, tuy cuối cùng lão đầu tử ra tay đánh La Thanh và hộ công ngất xỉu, chạy thoát khỏi bệnh viện, nhưng từ trong miệng của bằng hữu, Tống Hằng hiểu rõ đây có lẽ là hồi quang phản chiếu.

Trong ấn tượng, dù lão đầu tử có thể phách như chiến thần, chung quy vẫn không đấu lại sự ăn mòn của năm tháng.

Điều hắn ta sợ hãi nhất không phải chết ở chỗ này, mà là khi mình dẫn theo La Thanh bò lên đỉnh núi, lại thấy xác lão đầu tử đã đông cứng.

Cho dù ngọn núi này đã gần trong gang tấc, lúc này trong đầu Tống Hằng lại sinh ra suy nghĩ muốn xuống núi.

“Sư huynh!”

Thấy Tống Hằng nhìn ngọn núi kia đến mất hồn, La Thanh ngồi bên cạnh vỗ vai Tống Hằng.

“Đừng nhìn chằm chằm vào đó, ngươi cũng không đeo kính, trước tiên ăn chút gì đó đã, đây!”

Bình Luận (0)
Comment